Đoàn người tránh lui, nhường ra một lối đi, ở điểm cuối cùng, có một gã thanh niên đang đứng.
Người này mặc bộ đồ đen, thân thể anh tuấn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt thong dong, tựa hồ chẳng để ý ánh mắt sáng quắc của mọi người, trong ngực của hắn còn ôm một con mèo nhỏ khả ái, khí chất rất đặc biệt, ở trong đám người càng như hạc giữa bầy gà.
Người này, chính là Sở Hành Vân.
Trên đài cao, Tô Hạ quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt nàng nhìn thấy Sở Hành Vân, trong lòng bỗng nhiên run một cái, đôi mắt trở nên dại ra, khó tin nhìn về phía hắn.
“Hắn vẫn chưa rời đi!”
Ở bên ngoài Không Tinh thành, Tô Hạ rất cảm kích Sở Hành Vân, nhưng vì cha, vì Tô gia, nàng phải buông tha chuyện trở về Phi Dương thành, cô phụ hảo ý của Sở Hành Vân.
Hiện tại, Sở Hành Vân xuất hiện lần nữa, còn muốn giúp nàng phá tan cục diện bế tắc!
Hô!
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, thổi lên mái tóc dài của Tô Hạ, nàng nhìn lại chỗ Sở Hành Vân, phát hiện trên mặt thanh niên áo đen này cư nhiên mang theo tự tin cường liệt, phảng phất hắn không sợ Liễu An, lại càng không sợ Liễu gia.
Liễu An cũng đang nhìn Sở Hành Vân, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, người này thật to gan, lại dám làm hư chuyện tốt của hắn.
Ở bên cạnh hắn, Liễu Thi Vận cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Hành Vân, trong con ngươi xinh đẹp vẻ hiếu kỳ càng ngày càng đậm, nơi khóe miệng nở rộ một nụ cười đầy thâm ý đẹp như hoa, khiến cho không ít người nhìn thấy mà lòng ngây ngất.
“Ngươi tính là thứ gì mà dám nói vậy!” Một đạo âm thanh tức giận vang lên, từ trong miệng Vương Đức Xuyên phun ra, hắn khổ tâm lấy lòng Liễu An, hiện tại lại bị Sở Hành Vân quấy rối, sao có sắc mặt tốt cho được.
“Quần Anh hội người người có thể tham dự, sao ta không thể ra giá?” Sở Hành Vân cười cười, hai tay nhẹ nhàng ôm Tiểu Hồn, nụ cười trên mặt nồng hậu, coi Vương Đức Xuyên thành không khí, không thèm nhìn thẳng.
Vương Đức Xuyên tức giận, nhưng không cách nào phản bác Sở Hành Vân.
Quần Anh hội, người người có thể tham dự, người người có thể ra giá, quy củ này lưu truyền đã bao nhiêu năm, kể cả Liễu gia cũng không có quyền thay đổi, huống chi một chủ phủ nho nhỏ như hắn.
“Ngươi biết ta là ai không, hay là không biết ân oán giữa ta và cô gái này?” Liễu An lên tiếng, dùng một loại ánh mắt âm trầm dừng ở trên người Sở Hành Vân, giọng nói lộ rõ lãnh ý.
“Chuyện này rất trọng yếu sao?” Sở Hành Vân nhàn nhạt mở miệng, vung tay lên, một khỏa linh thạch phá vỡ hư không, trực tiếp rơi xuống dưới chân Vương Đức Xuyên, linh khí tràn ngập, còn mang theo một chút kiếm khí sắc bén.
“Kim Phong Vũ phủ truyền thừa hơn trăm năm, danh dự cư nhiên chỉ trị giá một khỏa linh thạch, thật là đáng buồn.” Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Vương Đức Xuyên, câu nói của hắn làm Vương Đức Xuyên mặt lộ sát cơ, người này không chỉ làm hư chuyện tốt của hắn, còn muốn nhục mạ hắn, thực là muốn tìm chết.
Sở Hành Vân vẫn không để ý tới Vương Đức Xuyên, xoay người, quay sang nói với Tô Hạ: “Đi theo ta.”
Nghe vậy, Tô Hạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh đi tới phía sau Sở Hành Vân, trong một đôi đôi mắt đẹp từ lâu đã chứa đầy nước mắt trong suốt.
“Đáng ghét!” Liễu An hung hăng cắn răng, hắn không nghĩ tới Sở Hành Vân lớn mật như thế, lại dám ở trước mặt mọi người đắc tội hắn, lập tức nháy mắt ra hiệu với nam tử trung niên bên cạnh.
Nam tử trung niên nhất thời hiểu được, bước một bước, trực tiếp rơi xuống giữa bình đài, ngăn cản lối đi của Sở Hành Vân.
“Còn muốn cưỡng chế?” Sở Hành Vân dừng bước, trong giọng nói mang theo vẻ trào phúng.
“Quần Anh hội có quy củ, người ra giá cũng không phải giới hạn một người, nếu như có nhiều người ra giá, có thể dùng phương thức so tài, cuối cùng quyết định quyền sở hữu, ngươi có thể mua cô gái này thì vì sao ta không thể?”
Nam tử trung niên giọng nói âm lãnh, Liễu An ở phía sau nở nụ cười đắc ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Hành Vân, nói: “Quy củ chỗ này mọi người đều biết, nếu ngươi không muốn luận bàn, để lại Tô Hạ sau đó lập tức cút cho ta!”
Tô Hạ biến sắc, đôi mắt khẽ nâng, có chút bất đắc dĩ nhìn Sở Hành Vân.
Tên nam tử trung niên này là cận vệ của Liễu An, có tu vi tương đồng với trung niên áo xám, đều là Thiên Linh tam trọng, nhưng tên trước mặt thực lực càng mạnh, nếu hắn ra tay với Sở Hành Vân, chắc chắn sẽ không lưu tình.
“Người đối nghịch cùng thiếu gia đều không có kết cục tốt!” Nam tử trung niên mặt không chút thay đổi, quay sang Sở Hành Vân dùng giọng lạnh như băng nói: “Hết thảy đều là tự ngươi tìm.”
Dứt lời, tia sáng nở rộ.
Nam tử trung niên bộc phát ra khí tức mạnh mẽ , trường thương quét ngang, cư nhiên phát ra một vùng ánh sáng sáng lạn, ánh sáng như tinh tú, bày khắp hư không, mỗi một ngôi sao, đều mơ hồ tản mát ra khí tức nguy hiểm.
“Song văn vương khí, kết cục thanh niên này sợ rằng sẽ rất thảm.” Lâm Tịnh Hiên nhìn về chiến cuộc phía trước, không khỏi phát sinh một tiếng cười nhạo, phảng phất đã thấy cái kết cho Sở Hành Vân.
“Một thương lấy mạng chó của ngươi!” Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, thương mang vung vẩy, làm cho tất cả ánh sáng rực rỡ hẳn lên, tinh quang rủ xuống, hội tụ thành một hư ảnh trường thương, điên cuồng nghiền ép phóng tới chỗ Sở Hành Vân.
Đoàn người chăm chú nhìn hư ảnh hủy diệt này, trong lòng đều thở dài, song văn vương khí, chính là vật trân quý không gì sánh được, toàn lực thôi động uy năng quả thật quá mạnh mẽ, một thương này là một kích toàn lực của nam tử trung niên, cho dù một tòa núi nhỏ cũng có thể xuyên thủng.
Tô Hạ thấy một thương kinh khủng này, đến hô hấp cũng đình chỉ, trong lòng tuôn ra tuyệt vọng mãnh liệt , ánh mắt nàng thoáng nhìn, lại phát hiện Sở Hành Vân thân hình bất động, bóng lưng thẳng tắp, trên mặt không chút biểu tình nào.
Chỉ thấy hắn nhấc ngón tay, một cỗ kiếm ngân vang lên, ở trên không trung xuất hiện một luồng ánh sáng kiếm quang đang dần ngưng tụ chậm rãi lộ ra, đón nhận một thương toàn lực của nam tử trung niên.
“Ngu xuẩn, cư nhiên dùng ngón tay ngạnh kháng vương khí, chẳng lẽ hắn sợ đến choáng váng?” Vương Đức Xuyên cười ha ha, hắn thân là phủ chủ Kim Phong Vũ phủ, kiếm thuật vô song, hắn đối mặt với một thương này có thể ngăn lại, nhưng cần sử dụng vương khí, lấy kiếm chỉ ngạnh kháng vương khí, quả thực là muốn chết.
Răng rắc!
Một đạo âm thanh giòn giã vang lên, đôi mắt Vương Đức Xuyên đột nhiên bộc phát quang mang ngạc nhiên, trong tầm mắt của hắn, hư ảnh trường thương đột nhiên ngừng lại, không còn tiến về phía trước, tựa hồ bị lực lượng nào đó ngăn trở.
Nam tử trung niên cũng sửng sốt một chút, hắn hung hăng cắn răng, linh lực toàn thân lần thứ hai nở rộ, vừa muốn đánh về phía Sở Hành Vân, bên tai lại nghe được từng đạo kiếm ngân vang lên, càng ngày càng to, đồng thời, cũng càng sắc bén.
Chỉ thấy Sở Hành Vân tiến lên một bước, ngón tay chỉ về phía trước, một kiếm quang cực hạn hủy diệt phá hư mà đến, phá nát hư ảnh trường thương, lấy khí thế không thể địch nổi xuyên thẳng đến trước người nam tử trung niên.
Thấy thế, nam tử trung niên kinh hãi, thân thể lập tức điên cuồng lui về sau, nhưng tốc độ của hắn có mau hơn nữa cũng không thể mau hơn kiếm ý.
Phốc!
Một vòi máu tươi phun ra.
Nam tử trung niên rơi xuống từ giữa không trung, nơi cổ là một vết kiếm to lớn, trong đó vẫn không ngừng tuôn ra máu tươi, khuôn mặt âm lãnh của hắn trở nên tái nhợt, té trên mặt đất, hai mắt đầy sợ hãi.
Yết hầu hắn vẫn chưa hoàn toàn đứt, còn bảo trụ một tia sinh cơ.
Nhưng điều này cũng nói lên một kiếm chỉ của Sở Hành Vân không những có thể phá vỡ hư ảnh trường thương, còn có thể đơn giản lấy đi tính mạng của hắn.
Thực lực như vậy, quá mạnh mẽ, khó có thể diễn tả bằng ngôn từ!