Kiếm quang sắc bén, chớp mắt đã phóng tới trước người Sở Hành Vân, phong duệ kiếm quang xé rách trường không, thiên địa linh lực xung quanh đều bị phá toang thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ, sát phạt kinh người.
“Kiếm chân chính?” Sở Hành Vân mở lời cười nhạo, ánh mắt nhìn thẳng Vương Đức Xuyên phía trước, trên người cũng phóng xuất ra từng đạo kiếm quang sắc bén.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đoàn người liền thấy Sở Hành Vân vẻ mặt cười nhạt, nhẹ nhàng bước lên một bước.
Chân vừa chạm đất, kiếm ngân vang lên.
Một cỗ khí tức kinh khủng không gì sánh được tràn ra, bao trùm khắp không gian, khiến cho đoàn người cảm giác hô hấp cứng lại, càng làm cho Vương Đức Xuyên cảm thấy tâm thần hơi run lên, như thể có một luồng kiếm ý vô hình từ trời rơi xuống, treo ngay trên đầu của hắn.
“Chém!”
Vương Đức Xuyên hét lớn một tiếng, võ linh Kim Phong kiếm đâm ra, kiếm quang hóa thành ánh sáng của mặt trời, chói mắt mà xinh đẹp, tựa như một đám ánh sáng sao trời, thâm thúy quỷ dị, lao thẳng tới Sở Hành Vân.
Thấy một màn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ sợ đến mức tái nhợt.
Là đệ tử Kim Phong Vũ phủ, nàng biết rõ Vương Đức Xuyên có thực lực mạnh mẻ, một kiếm này, chính là tuyệt học của Vương Đức Xuyên, càng là kiếm chiêu trấn phủ của Kim Phong Vũ phủ.
Cao thủ thua dưới chiêu này, nhiều không đếm được, cho dù là Thiên Linh tứ trọng, cũng không nhất định có thể tiếp được.
Tô Hạ không nghĩ tới, Vương Đức Xuyên hạ thủ ác độc như vậy, vừa ra tay, đã là kiếm chiêu cực mạnh, hơn nữa, kiếm này ẩn chứa sát khí chập chùng, đương nhiên là muốn giết người.
Vương Đức Xuyên muốn giết Sở Hành Vân, từ đó lấy lòng Liễu An!
Sở Hành Vân nhìn chằm chằm phía trước, cánh tay phải vươn ra, giáp tay Vạn Tượng lập tức toát ra ánh sáng màu bạch ngân, sáu vạn tượng chi lực cuộn trào mãnh liệt, khuấy động hư không, cuối cùng hóa thành một đạo vòng xoáy ngập trời, hoàn toàn bao phủ khu vực xung quanh.
Ở trung tâm vòng xoáy là một hắc động thâm thúy, nhẹ nhàng nở rộ.
“Giả thần giả quỷ thì để làm gì?” Vương Đức Xuyên chẳng quan tâm cười nhạt, kim mang càng mạnh lên, như mưa sao rơi xuống, một lòng muốn xé nát Sở Hành Vân ra, ngay cả mặt đất cứng rắn vô cùng cũng nứt ra từng cái hố.
Ông!
Vào thời khắc này, ánh sáng đen kịt tản mát ra, bên trong con mắt đang vô cùng kinh ngạc của Vương Đức Xuyên, một thanh trọng kiếm đầy minh văn cổ xưa, cũ kỹ, từ vòng xoáy bạch ngân bỗng đâm ra ngoài.
Chỉ là một cái đâm phổ phổ thông thông này, từng đạo ánh sáng kim mang đã bị đánh nát thành một mảnh hư vô, trọng kiếm không tiếng động tiếp tục đâm về phía trước, áp bách võ linh Kim Phong Kiếm, dường như muốn mạnh mẽ đánh nát luôn cả võ linh.
Vương Đức Xuyên thần sắc kinh hãi, nụ cười nơi khóe miệng vẫn giữ trên mặt hắn, nhưng đã trở nên cứng ngắc vô cùng, ở sâu trong nội tâm tuôn ra cảm giác hoảng sợ.
Luận kiếm thuật hắn có thể nói là đệ nhất nhân của Không Tinh thành.
Trước trận chiến này, Vương Đức Xuyên cảm thấy thiên phú của Sở Hành Vân, cũng sợ hãi than thở sức mạnh của kiếm chỉ kia, nhưng xét đến cùng, trong nội tâm vẫn mang theo chút khinh thường, nghĩ Sở Hành Vân chỉ là nắm giữ bàng môn tả đạo, khó mà đặt lên mặt bàn.
Nhưng bây giờ, sự thật tàn khốc, hung hăng tát hắn một bạt tai!
Sở Hành Vân đâm ra một kiếm, thế công của hắn đã bị tan rã mất, đả kích như vậy quá nặng nề, khiến cho Vương Đức Xuyên có điểm hoài nghi chính mình.
Ùng ùng!
Hắc Động Trọng kiếm cùng Kim Phong kiếm tiếp xúc, kình phong mạnh mẽ quét ra, khắp không gian phảng phất cũng bị lay động, mỗi một đạo kình phong, đều có thể so với thần đao lợi kiếm, lưu lại trên mặt đất một đạo dấu vết to lớn.
Sở Hành Vân thần sắc trang nghiêm, cổ tay lay động, đâm thẳng Hắc Động Trọng kiếm ra ngoài.
Phải biết rằng, từ sau khi Sở Hành Vân tiến vào Thiên Linh tam trọng, trọng lượng Hắc Động Trọng kiếm cũng đạt tới ba vạn cân, phối hợp uy lực của Giáp Tay Vạn Tượng, một kiếm đánh xuống, có thể nói là núi cao đổ nát.
Vương Đức Xuyên có thực lực cũng không yếu, thế nhưng Sở Hành Vân quá cường đại, Hắc Động Trọng kiếm chém xuống, sức mạnh quá kinh khủng, võ linh Kim Phong kiếm điên cuồng run rẩy, bị nghiền thành hàng vạn hàng nghìn chấm sáng.
Phốc!
Một đạo máu tươi phun ra, nhộm mặt đất thành màu đỏ bừng.
Vương Đức Xuyên khóe miệng dính máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ở trên đài cao liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng dừng lại, từng hơi thở mệt nhọc hổn hển, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được càng ngày càng uể oải.
Chiến cuộc bất ngờ dị biến như vậy, khiến cho không gian trở nên áp lực khôn cùng, một đám học viên thuộc Kim Phong Vũ phủ, bao gồm cả đám người vây xem, đều vô cùng kinh ngạc với kết quả trận đánh này.
Vương Đức Xuyên, thân là phủ chủ Kim Phong Vũ phủ, cao thủ Thiên Linh tam trọng thiên có danh tiếng lâu năm, một đời tông sư kiếm đạo, cứ như vậy mà thất bại?
Hơn nữa, Sở Hành Vân giao thủ cùng hắn, cũng mới xuất ra một kiếm.
Hai người đều là Thiên Linh tam trọng, nhưng trận chiến vửa rồi phảng phất không phải chiến đấu trong cùng cấp bậc, chênh lệch quá nhiều!
“Người này che giấu thật sâu.” La Sâm đứng bên cạnh Lâm Tịnh Hiên đột nhiên đứng thẳng người.
Thân hình hắn khôi ngô, giống như một tòa thiết tháp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, toàn thân đều nổ lên chiến ý, trường đao đeo ở sau lưng thậm chí còn phát ra tiếng gầm gào nhỏ nhẹ.
Đao mang khắp bầu trời có thể làm Thanh Liên Linh Hải dị động.
Ngược lại, kiếm ý mạnh mẽ cũng có thể khiến đao mang nổi lên.
Một mảnh không gian hơn mấy nghìn người, ánh mắt đều ngưng tụ trên người Sở Hành Vân, Lâm Thi Vận cũng vậy, nàng nhìn thanh niên mặc bộ đồ đen trên lôi đài, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn.
“Đây là kiếm thuật mà trước giờ ngươi lấy làm kiêu ngạo?”
Sở Hành Vân nhàn nhạt nói một câu, Hắc Động Trọng kiếm trong tay hắn huy động, mạnh mẽ nghiền nát cả không khí xung quanh, kiếm tuy không sắc bén, nhưng có lực lượng cuồng bạo vô cùng, dừng trước người Vương Đức Xuyên.
“Tại sao có thể như vậy?” Vương Đức Xuyên khuôn mặt đang điên cuồng co quắp, lúc này khí tức hắn hỗn loạn, tâm thần kinh hoàng, trong tròng mắt từ lâu đã không còn đắc ý cùng kiêu ngạo, dáng dấp cực kỳ chật vật.
Sở Hành Vân bộ dạng bình thản, không chút biểu tình quét mắt nhìn Vương Đức Xuyên, cũng không nói gì nữa.
Đám đông thấy trái tim treo cao, đến đây là dừng hay sao?
Sở Hành Vân vẫn duy trì im lặng, lúc này lập tức xoay người, đi đến chỗ nam tử mặc hắc bào. Kết quả một trận chiến này không khiến hắn bất ngờ chút nào, Hư Hồn quả đã thuộc về hắn.
“Đi tìm chết cho ta!”
Mới vừa đi vài bước, phía sau Sở Hành Vân đột nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ của Vương Đức Xuyên.
Chỉ thấy Vương Đức Xuyên đứng lên, kiếm quang màu vàng bao phủ toàn thân, một lần nữa ngưng tụ ra võ linh Kim Phong kiếm, kiếm xuất người động, khí thế cuồng bạo như núi lửa tuôn trào, đâm thẳng đến từ sau lưng Sở Hành Vân.
“Cẩn thận!” Tô Hạ thấy thế, lập tức hét lên nhắc nhở.
Cũng chính trong một tích tắc này, Sở Hành Vân phảng phất đã sớm đoán được Vương Đức Xuyên sẽ có cử động như vậy, bàn tay huy động, Hắc Động Trọng kiếm quét tới phía sau, kiếm phong bộc phát ra, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Ngươi thân là kiếm tu, nhưng không có kiếm đức, hôm nay ta liền chặt cánh tay cầm kiếm của ngươi!”
Sau khi nói xong, một cỗ lực lượng rộng lớn mênh mông từ Hắc Động Trọng kiếm dũng mãnh tiến ra, khoảnh khắc tiếp xúc với Kim Phong kiếm, kim quang lập tức bị chôn vùi sau đó tiêu tán, ngay cả võ linh cũng bị mạnh mẽ xé rách, cuối cùng chém tới cánh tay phải Vương Đức Xuyên.
“A!”
Vương Đức Xuyên hét thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn dưới lực lượng kinh khủng đã bị nghiền thành thịt nát, máu tươi tuôn ra, bắn lên người của hắn, nhuộm cả cơ thể thành đỏ bừng, dư lực đánh hắn rơi khỏi đài cao.
Thoáng chốc khắp nơi không còn một tiếng động.
Vương Đức Xuyên thân là kiếm tu, đã bại còn dám vô sỉ đánh lén, cho nên Sở Hành Vân chặt cánh tay cầm kiếm của hắn.