Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 581: Thế bất lưỡng lập

Chương 579: Thế bất lưỡng lập

Sở Hành Vân nhìn Thủy Lưu Hương còn đang gào thét, bàn tay nắm chặt, lập tức thôi động Hắc Động Trọng kiếm, tiến nhập trạng thái Hắc Ẩn.

Hưu!

Ngay khoảnh khắc hắn biến mất, Dạ Thiên Hàn mặc quần áo màu tím xuất hiện giữa trời đêm, trên người nàng tản mát ra một cỗ ánh sáng quỷ dị, từ trên cao lao xuống, điên cuồng áp bách đến người Thủy Lưu Hương.

Sau khi cỗ ánh sáng hạ xuống, tiếng gào thét của Thủy Lưu Hương từ từ trở nên yếu ớt, một viên ngọc thạch cổ quái phát tán tia sáng màu đỏ tươi, từ trong cơ thể nàng lộ ra, mà cỗ khí tức tà ác, cội nguồn của nó là viên ngọc thạch này.

“Viên ngọc thạch đỏ tươi này sao nhìn quen mắt như vậy?” Sở Hành Vân giấu mình trong bóng tối, Hắc Ẩn quanh quẩn, bất luận kẻ nào cũng khó lòng phát hiện hắn, lúc này hắn nhìn viên ngọc thạch, chẳng hiểu sao có loại cảm giác quen thuộc.

“Trấn!”

Phía trước mặt, ánh sáng quỷ dị trên người Dạ Thiên Hàn tiêu tán, một tiếng quát khẽ vang lên, chỉ thấy hai tay nàng huy động thủ ấn phức tạp, từ xa đánh về hướng Thủy Lưu Hương.

Thanh âm ùng ùng vang lên, trong nháy mắt thủ ấn cùng ngọc thạch đỏ tươi tiếp xúc, cỗ khí tức tà ác hoàn toàn thu liễm, ngọc thạch không còn ánh sáng, hạ xuống người Thủy Lưu Hương, đồng thời, hơi thở lạnh như băng của nàng cũng tiêu tán từ giữa không trung rớt xuống mặt đất phủ băng.

Làm xong hết thảy, Dạ Thiên Hàn tựa hồ cũng tiêu hao không nhỏ, trên mặt lộ ra một tia tái nhợt.

Thân hình của nàng chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thủy Lưu Hương, hừ một tiếng nói: “Ngươi đúng là tiểu tiện nhân, rõ ràng đã bị Thiên Hồn Khống Tâm Thạch trấn áp thần trí, lại còn muốn giãy dụa, vật ấy cả sư tôn cũng khó lòng hàng phục, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng sư tôn?”

“Thời gian ở Cửu Hàn cung ngươi mỗi ngày đều nghĩ biện pháp trốn thoát, hiện tại, ngươi đã rời khỏi Cửu Hàn cung, cư nhiên còn có ý đồ thoát khỏi trấn áp của Thiên Hồn Khống Tâm Thạch!”

Từng câu từng chữ tuôn ra, trên mặt Dạ Thiên lộ ra vẻ chán ghét nồng nặc, tay chấn động, ánh sáng Võ Linh tụ thành một thanh trường tiên, tiên dài chín xích, trên đó đầy gai nhọn bằng sương giá, tản mát ra sự lạnh lẽo thấm vào xương cốt.

“Đồ đê tiện!”

Dạ Thiên Hàn đánh trường tiên ra, tiếng xé gió nở rộ, trường tiên rơi xuống người Thủy Lưu Hương lập tức đem nàng đánh bay ra ngoài, gai nhọn băng giá sắc bén, nhưng không xé rách da thịt, mà trực tiếp rót vào lục phủ ngũ tạng.

Chỉ một kích, Thủy Lưu Hương đã nặng nề bay ra hơn mười mét, miệng mở, phun ra một ngụm máu tươi lớn, hai tròng mắt cũng mở ra, một lần nữa trở nên chỗ trống, vô thần.

Ba ba ba!

Trường tiên lần lượt quất tới, chỉ chốc lát đã để lại Thủy Lưu Hương từng đạo vết tích hàn băng, máu tươi nhiễm đỏ quần áo nàng, khí tức cũng biến thành phập phồng lên xuống, suy yếu không gì sánh được.

Chỉ là nàng vẫn như trước, duy trì thần thái trống rỗng, mỗi lần bị thương đều lập tức bò lên, không bao giờ làm ra phản kháng.

Dạ Thiên Hàn rốt cục phát tiết lửa giận trong lòng, lạnh lẽo thu hồi trường tiên, mạnh mẽ thở phào một cái, lẩm bẩm: “May là trước khi rời đi Cửu Hàn cung, sư tôn từng truyền thụ ta phương pháp trấn áp, nếu không, hôm nay sợ rằng muốn xảy ra đại sự.”

“Xem ra trước Lục Tông đại bỉ, ta phải giám thị tiện nhân này thật tốt, nếu không sẽ rước lấy phiền phức vô tận!”

Dứt lời, Dạ Thiên Hàn ngừng suy nghĩ, đi tới trước mặt Thủy Lưu Hương, mặt lạnh như băng nói: “Thủy Lưu Hương, ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì, vì sao đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy?”

Nghe như thế, Thủy Lưu Hương lắc đầu, khô khan trả lời: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì, ta một điểm cũng không nhớ được, chỉ là trong đầu đột nhiên vang lên ba chữ Sở Hành Vân, hắn tựa hồ là...”

“Câm miệng!”

Dạ Thiên Hàn trực tiếp cắt lời Thủy Lưu Hương, bàn tay lộ ra, cỗ ánh sáng quỷ dị tái hiện, bao phủ thân thể Thủy Lưu Hương, nhàn nhạt mở miệng nói: “Sở Hành Vân ngươi chưa từng nghe qua, cho dù nghe thấy, ngươi cùng hắn cũng chưa từng gặp mặt, nhớ kỹ, ngươi là đệ tử Cửu Hàn cung ta, lần này tới Tinh Thần Cổ tông, chỉ vì đoạt được quán quân Lục Tông đại bỉ.”

“Phàm là là mệnh lệnh của ta, ngươi phải vâng theo, người khác ngươi tuyệt đối không được để ý!”

Từng lời từng lời, tựa hồ có lực lượng huyền diệu nào đó, khiến cho con ngươi Thủy Lưu Hương phát tán ra ánh sáng màu đỏ tươi, đầu hơi cử động, giống như robot máy móc gật đầu.

Vút vút!

Lúc này, có hai đạo nhân ảnh từ đằng xa chạy tới, trực tiếp rơi xuống đình viện.

Hai người, một người là gia chủ Liễu gia, Liễu Cổ Khung, tên còn lại là trưởng lão Liễu gia, tên là Liễu Quan Ưng.

Bọn họ đi tới đình viện, nhìn liếc chung quanh, thấy khắp nơi đều đầy sương lạnh, chân mày lập tức nhíu chặt, hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác đối phương trong lòng đang chấn động.

Phải biết rằng, những đám băng sương lạnh lẽo này, cũng không phải từ sức mạnh võ linh, mà đến từ Cửu Hàn Tuyệt Mạch!

Tuy nói Thủy Lưu Hương đã thu liễm huyết mạch lực, nhưng sương lạnh còn sót lại lực lượng vẫn như trước quỷ bí khó lường, cho dù chút xíu, cũng mang khí tức nguy hiểm mãnh liệt.

“Vừa rồi sư muội ta đang ở khổ tu, trong lúc vô ý có đột phá, cho nên mới không thể khống chế lực lượng, mong Liễu gia chủ thông cảm đôi chút, chớ nên trách tội.” Sắc mặt Dạ Thiên Hàn lập tức biến hóa, quay sang Liễu Cổ Khung lạnh giọng đáp lại.

Ở sau lưng nàng, Thủy Lưu Hương trầm mặc không nói, chỉ là hơi cong lưng khom người, nhìn như đang nói xin lỗi.

“Thì ra là thế.” Liễu Cổ Khung trong lòng mặc dù kinh ngạc, biểu hiện trên mặt lại có vẻ rất thong dong, nhạt cười một tiếng, nói: “Võ giả tu hành, khó tránh gặp phải một số tình huống kì lạ, các ngươi đã không có vấn đề, ta đây cũng không quấy rối nữa làm gì.”

Lời này nói xong, Liễu Cổ Khung hơi xoay người, ánh mắt của hắn vẫn dừng lại trên người Thủy Lưu Hương, tinh mang lóe ra không ngớt, có vẻ rất chăm chú, tựa hồ muốn triệt để xem thấu nàng.

Nhưng không bao lâu sau, Liễu Cổ Khung đem ánh mắt thu hồi, sau đó rời đi.

“Thật là một con cáo già.” Liễu Cổ Khung đi Dạ Thiên Hàn mới lạnh lùng liếc mắt, xoay người, nói với Thủy Lưu Hương: “Từ giờ trở đi, ngươi không được rời ta nửa bước, lại càng không được tu hành một mình, biết chưa?”

“Được!” Thủy Lưu Hương mặt không tình cảm đáp lại, cước bộ đi về phía trước, rất cung kính đứng ở bên cạnh Dạ Thiên Hàn.

Thấy vậy, Dạ Thiên Hàn xoay người, không nhanh không chậm rời khỏi đình viện.

Đợi bóng lưng của hai người tiêu thất trong tầm mắt, Sở Hành Vân đang giấu kín từ một nơi bí mật gần đó vẫn không hiển lộ thân ảnh, ngược lại hắn toàn lực thôi động Hắc Ẩn, che đậy mọi khí tức.

Hưu!

Một đạo thân ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện, rơi vào giữa đình viện.

Thân ảnh ấy, đúng là Dạ Thiên Hàn.

Nàng quét mắt nhìn quanh một vòng, thấy không có động tĩnh gì, không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: “Xem ra cuối cùng là ta quá lo lắng.”

Dứt lời, Dạ Thiên Hàn lần nữa biến mất.

Thẳng đến khi khí tức nàng hoàn toàn biến mất, Sở Hành Vân mới giải trừ trạng thái Hắc Ẩn, xuất hiện trong đình viện không còn một bóng người.

Phốc!

Một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh băng phun ra, Sở Hành Vân quì một gối, tay phải gắt gao che ngực, nơi đó, cư nhiên còn sót lại một tia hàn khí, đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn.

Nhưng mặt của hắn không thống khổ chút nào, chỉ có vẻ cừu hận vô cùng nồng đậm, một đôi mắt đen nhánh lộ ra hồng mang dữ tợn, lạnh giọng nói: “Cửu Hàn cung, Sở Hành Vân ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập, có ngươi thì không có ta!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch