Sở Hành Vân biểu hiện ra thực lực, đã có thể nói là kinh khủng, nhưng Thủy Lưu Hương có thực lực càng mạnh, giống như hố đen không đáy, làm cho bọn họ khó mà tưởng tượng, từng người một ngây ra như phỗng.
“Ngươi vốn có thể lưu thủ, nhưng cuối cùng vẫn muốn đại khai sát giới, giết người, cứ như vậy thật sự có vui thú gì sao?” Giọng nói truyền đến, Liễu Thi Vận từ trong đám người chạy ra, đôi mi thanh tú nhíu lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy âm lãnh cùng tức giận.
Thủy Lưu Hương liếc mắt nhìn Liễu Thi Vận, thần thái bất biến, bước tiến cũng chưa từng đình chỉ, không thèm nhìn thẳng.
Thấy thế, Liễu Thi Vận tức giận càng lớn hơn, chân lại bước lên, bên tai lại nghe thấy giọng nói lạnh giá của Dạ Thiên Hàn: “Đối chiến luận bàn, khó tránh khỏi thương vong, nếu Lưu Hương sư muội lưu thủ, chỉ sợ người chết chính là nàng.”
“Còn nữa, trước tiên là Liễu gia các ngươi nói lời nhục mạ, sau đó lại là các ngươi hung hãn xuất thủ, Lưu Hương sư muội chỉ bảo toàn thanh danh Cửu Hàn cung, ra tay giết một hai người cũng là bình thường.” Dạ Thiên Hàn ra vẻ đương nhiên, khiến cho đám người đều nhíu chặt lông mày, Dạ Thiên Hàn này không ngờ dám trợn mắt nói mò.
Trận chiến vừa rồi, Thủy Lưu Hương cho thấy thực lực kinh khủng, đến Liễu Cổ Khung là cao thủ như vậy cũng không thể chống đối, lấy thực lực Liễu Quan Ưng làm sao có thể thương tổn Thủy Lưu Hương.
Hơn nữa, vì bảo trụ thanh danh Cửu Hàn cung thì có thể tùy ý giết người?
Hai cô gái này, thật quá máu lạnh!
“Ngươi đang đơn phương nói bậy!” Liễu Thi Vận nổi giận, trong con ngươi xinh đẹp nhìn hai người, không ngờ tràn ra một tia sát ý, u tử tinh thần quang huy bắt đầu khởi động, trực tiếp cuồn cuộn nổi lên cuồng phong lẫm liệt.
“Được rồi!”
Ngay vào lúc này, âm thanh bất đắc dĩ của Liễu Cổ Khung vang lên, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người, làm ánh mắt mọi người đều hướng sang hắn nhìn lại, không khí ngột ngạt đột nhiên giảm bớt.
Chỉ thấy hắn che ngực đứng lên, khuôn mặt lộ ra một tia suy yếu, cuối cùng hít sâu một hơi, hai tròng mắt khép hờ nói: “Hôm nay yến hội đến đây dừng lại, chư vị rời khỏi đi.”
“Phụ thân?” Liễu Thi Vận kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của nàng, Liễu Cổ Khung từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, phàm là chuyện tổn hại gia tộc, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, hôm nay, Liễu gia bị giết nhiều cao thủ, thanh danh tổn hao nhiều, Liễu Cổ Khung vậy mà không truy cứu, còn muốn thỏa hiệp.
Xử lý như vậy không giống tính tình Liễu Cổ Khung!
“Ngày mai chúng ta liền khởi hành đi tông thành, trước thời điểm đó, bất luận kẻ nào cũng không được nháo sự, nếu người nào chống lại, đều dùng tộc quy trừng phạt nghiêm khắc, không chút lưu tình!” Liễu Cổ Khung cắn răng nói, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Thiên Hàn cùng Thủy Lưu Hương, con ngươi có lãnh mang rung động.
Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi, chỉ lưu lại một bóng lưng lộ vẻ cô đơn.
Thấy thế, mọi người cũng không ở lại nữa.
Hôm nay phát sinh những chuyện thật đáng sợ, Liễu Hắc Sơn chết thảm, Liễu Cổ Khung thụ thương thổ huyết, Liễu Quan Ưng tức thì bị đóng băng tại chỗ, không chết thì bị thương, toàn bộ Liễu gia đều bị quậy long trời lở đất.
Nói không khoa trương, ngắn ngủi mấy canh giờ, Liễu gia đã nguyên khí đại thương, thanh danh cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn.
Nhưng những chuyện này, Liễu Cổ Khung khó có thể làm gì.
Chỉ vì người xuất thủ, đều tham gia Lục Tông đại bỉ, đã được sáu đại tông môn toàn lực bảo hộ, nếu hắn muốn truy cứu cũng chỉ có thể chờ Lục Tông đại bỉ kết thúc.
Càng trọng yếu hơn là, đối mặt với Thủy Lưu Hương có thể tự do nắm trong tay Cửu Hàn chi khí, áp lực quá nhiều, dù cho thực lực của nàng chỉ có Thiên Linh tứ trọng, Liễu Cổ Khung cũng chưa từng nắm chắc chiến thắng!
Cho nên, hắn hạ lệnh hết thảy Liễu gia không được nháo sự, càng không thể trêu chọc mấy người này, đồng thời, còn quyết định ngày mai sẽ chạy tới tông thành, tránh cho giết chóc tiếp tục.
Hành động bất đắc dĩ đến mức này, khiến cho kẻ kiêu hùng quát tháo một phương như hắn, cảm giác vô lực sâu đậm, hắn tựa hồ trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi, tiếng thở dài treo nơi khóe miệng, lúc nào cũng truyền ra
Mặt trời ngả về phía tây, trăng treo cao trên bầu trời đêm.
Tối nay Liễu gia rất an tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch, hầu như tất cả mọi người đều trốn ở trong đình viện, rất sợ chỉ sơ ý một chút là đưa tới họa sát thân.
Trong mật thất, Sở Hành Vân đang nghiên cứu địa đồ Lạc Tinh uyên.
Tinh Thần Cổ tông truyền thừa mấy nghìn năm, bên trong lưu truyền vô số truyền thuyết, những truyền thuyết này nhìn như sai lầm, nhưng Sở Hành Vân lại không dám khinh thường, huống hồ, Lạc Tinh uyên đích thật là một hiểm địa, nếu muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào, phải cực kì cẩn thận.
“Ta đối với linh trận rất có nghiên cứu, lại dựa vào Hắc Động trọng kiếm, có thể dễ dàng tiến nhập Khốn Tinh cổ trận, nhưng cỗ tai hoạ khí thì không hiểu gì, ta tuyệt đối không thể coi thường, phải cẩn thận đề phòng.”
“Mẹ bị nhốt nhiều năm, thân thể tất nhiên suy yếu, hơn nữa, nàng thân bị trúng độc, khó có thể thôi động linh lực, phải trực tiếp cứu ra, đồng thời mang rời khỏi Tinh Thần cổ tông, độ khó cũng không nhỏ.”
Sở Hành Vân bộ dạng chìm vào trầm tư, bất luận một chi tiết nào hắn cũng không nguyện ý buông tha.
Đương nhiên, ngoại trừ suy tư ra, ở sâu trong nội tâm Sở Hành Vân còn có một chút chờ mong mãnh liệt.
Hắn hai đời làm người, nhưng đối với mẹ, lại cực kỳ xa lạ.
Ngày mai, hắn đi tới tông thành, mà Lạc Tinh uyên lại ở trong tông thành, một thời gian rất ngắn nữa, hắn có thể thấy mẹ thân sinh của mình, hoàn thành một mong muốn lớn lao trong lòng.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.
Trong lúc suy tư, Sở Hành Vân rời khỏi mật thất, lúc này, một tiếng tiêu du dương truyền đến, ở giữa bầu trời đêm u ám, rất có vẻ rõ ràng uyển chuyển, như có thể chạm vào đáy lòng của người ta.
Sở Hành Vân theo tiếng tiêu nhìn lại, ở một gốc cây trúc, Liễu Thi Vận mặc quần áo trắng đang nhắm mắt lại nhìn mông lung, còn suy nghĩ trong lòng thì đang rong chơi giữa tiếng tiêu tha thiết.
Đột nhiên tiếng tiêu dừng lại.
Liễu Thi Vận nhìn lại chỗ Sở Hành Vân, con ngươi trong suốt tràn đầy phức tạp, ánh mắt ảm đạm, giống như có điều gì u sầu bám lấy nội tâm.
Sở Hành Vân quay về phía nàng khẽ gật đầu, bước chân xuất ra, chuẩn bị quay lại mật thất tu luyện, nhưng vừa xoay người, Liễu Thi Vận đã nói: “Ngươi cùng Hắc Sơn trưởng lão, có cừu oán gì sao?”
Lộp bộp!
Cước bộ dừng lại, Sở Hành Vân cũng không xoay người, âm thanh từ trong miệng hắn vang lên: “Liễu tiểu thư tại sao nói ra lời này?”
“Ngươi đã nói với ta, mọi việc thế gian đều rất giản đơn, nghĩ càng phức tạp thì càng khó nhìn thấu, Thủy Lưu Hương ra tay giết người, là vì giữ gìn thanh danh Cửu Hàn cung, mà ngươi ra tay giết Hắc Sơn trưởng lão, chỉ vì luận bàn, căn bản không có sức thuyết phục.”
Trong mắt Liễu Thi Vận lóe ra tinh mang, âm thanh uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngươi trước khi xuất thủ cũng đã nói, trận chiến này sẽ không lưu thủ, nếu ngươi cùng bọn họ không thù không oán, sao có thể nói ra lời như vậy?”
Nghe được mấy câu này, trong lòng Sở Hành Vân bất đắc dĩ cười.
Không hổ là thiên tài yêu nghiệt của Tinh Thần Cổ tông , ánh mắt Liễu Thi Vận rất sắc bén, liếc một cái là nhìn ra manh mối thường người không thể thấy.
“Ngươi không muốn giải thích sao?” Thấy Sở Hành Vân bảo trì trầm mặc, đến xoay người nhìn thẳng nàng cũng không làm, trong lòng Liễu Thi Vận đột nhiên cảm giác rất không thoải mái, biểu hiện trên mặt buồn bực.
Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi đỏ mọng, quay sang Sở Hành Vân nói: “Nếu việc này ngươi không muốn giải thích, ta cũng không truy vấn, trận chiến ở Lục Tông đại bỉ, ta và ngươi là đối thủ, xin Lạc Vân kiếm chủ chỉ giáo nhiều hơn!”
Sau khi nói xong lời này, Liễu Thi Vận ngắm nhìn bóng lưng Sở Hành Vân một cái thật sâu, bóng hình xinh đẹp chạy khỏi, chớp mắt đã biến mất, để lại khóm trúc nhẹ nhàng lắc lư, yên lặng nói mọi việc vừa rồi đều là sự thật.
Sở Hành Vân vẫn không xoay người.
Trong con ngươi của hắn hiện lên từng đạo tinh mang, chỉ như vậy thôi sao? Cứ vậy hắn như bị trúng tà, đứng giữa đất trời đen kịt đến tận sáng hôm sau.