Ngôn ngữ lạnh giá quanh quẩn ở trên hư không, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nín thở, hai mắt trừng lớn.
Mạc Đình Uy là gia chủ Mạc gia, đã đạt âm dương tứ trọng, là cường giả thành danh đã lâu, người ở trong Tinh Thần cổ tông mà có thể thắng hắn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không nghĩ tới, Thủy Lưu Hương với tu vi thiên linh tứ trọng, lại dám nói ra lời ngôn cuồng như vậy, điều này làm cho mọi người bất ngờ, cả Mạc Đình Uy cũng ngây người.
-Được lắm, ngươi chớ khinh Tinh Thần cổ tông ta không người!
Mạc Đình Uy càng nổi giận, chỉ thấy hắn đánh ra song trưởng, thiên địa rung động, từng đạo ánh sáng tinh thần xuất hiện, ngưng tụ thành một yêu thú vô cùng dữ tợn, thanh thế kinh người.
Ngọc thủ của Thủy Lưu Hương khẽ động, cửu hàn chi khí hiện lên, hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, vừa mới tiếp xúc, thì nổi lên cuồng phòng xung quanh, đem thân thể của hai người che kín.
-Do Mạc Đình Uy tự mình xuất thủ, lấy điểm này dò xét nông cạn của Thủy Lưu Hương, xem ra, ở trong mắt ngũ đại tông môn, Thủy Lưu Hương chính là đại địch.
Những người khôn khéo, rất nhanh sẽ nhìn thấy bản chất của sự việc, trong long thầm than sợ hãi, tràn đầy ý mỉa mai năm đại tông môn.
Để cường giả âm dương cảnh xuất thủ, mạnh mẽ thử thực lực người khác, vốn không phải chuyện quang minh chính đại, huống hồ, lần này, cửu hàn cung chỉ đến hai người, năm đại tông môn có chút ỷ đông hiếp yếu.
Nghĩ đến đây, đoàn người lập tức nhìn lại phía Dạ Thiên Hàn, nhưng thấy thần sắc Dạ Thiên Hần vẫn bình tĩnh như nước, biểu hiện thong dong, hoàn toàn không bởi vì sự kiện này mà sinh ra tức giận.
Ùng Ùng!
Tiếng nổ truyền ra, vang vọng cả thiên địa, trong sát na ngắn ngủi, không gian xuất hiện vô số hàn khí, đông lạnh ánh sáng tinh thần, thậm chí đem toàn bộ yêu thú tinh thần đều đóng băng, lại vô pháp nhúc nhích nửa phần.
Lúc này, cửu hàn chi khí huyền phủ ở trên người Thủy Lưu Hương, hàn như như nước, dựa theo chưởng của Thủy Lưu Hương, trực tiếp hóa thành chin con song dài lạnh lẽo, gào thét đi ra ngoài.
Mạc Đình Huy cảm thụ được lực lượng kinh khủng của cửu hàn chi khí, trong lòng không khỏi có chút thoái ý, hai tay nâng ánh sáng tinh thần lên, hương phía trước đẩy ra.
Ông!
Ánh sáng tinh thần cuồn cuộn, hóa tành ba mai hắc hỏa hừng hực, nơi nó đi qua, mọi thứ đều đốt sạch, tiếp súc với chin con sông hàn băng lạnh lẹo, đem thiên địa đều chấn động run rẩy.
-Sao mạnh đến trình độ như vậy?
Vẻ mặt Mạc Đình Uy đầy bất ngờ.
Võ Linh của hắn là hắc diễm tinh thần, đứng hàng lục phẩm, sau khi toàn lực thôi động, có thể phóng xuất ra hỏa diễm mạnh mẽ, nếu dung nhập với thiên địa lực, uy lực càng không thể hình dung.
Nhưng chính thế tiến công như vậy, lại không cách nào đốt cháy chín con sông hàn khí, ngược lại còn bị chôn vùi, cừu hàn chi khí vẫn toát ra khí tức kinh khủng.
Hắc diễm tinh thần rung động, Mạc Đình Uy khẽ quát một tiếng, hai tay tuôn ra hỏa diễm hủy diệt, như một tên phá không bay thẳng đến Thủy Lưu Hương.
Thấy vậy, Thủy Lưu Hương phảng phất như không để ý chút nào, trên thân thể của nàng, đột nhiên lóe ra ba đạo ánh sáng đỏ tươi, cửu hàn chi khí mang tất cả hỏa diễm đi, ngay cả võ lih Hắc Diễm tinh thần của của Mạc ĐÌnh Uy đều run rẩy.
Oanh!
Cỗ lực lượng nổ ra, dư lực mạnh mẽ, không như sao băng rơi xuống vậy, người nào tiếp xúc được, lập tức phát ra từng tiếng kêu thê lương, cỗ lực lượng bá đạo, trực tiếp hướng về phía Vạn Tinh Lâu.
Ông!
Thân hình Cổ Phồn Tinh Lóe lên, đứng ở trước Vạn Tinh Lâu, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, cỗ lực kia lập tức được hóa giải, vô pháp chạm đến vạn tinh lâu, toàn bộ tản mát khắp bầu trời.
Cùng lúc đó, bao quát cả Sở Hành Vân, mười một tên thiên tài đều chạy ra, đứng trong hư không.
Xung quanh bọn họ, tràn đầy hắc diễn cùng cửu hàn chi khí, những dư ba chiến đấu này, không cách nào làm tổn thương đến bọn họ chút nào, mười một ánh mắt đều nhìn phía trước, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào của cuộc chiến đấu.
Mặc dù là Cố Thiên Kiêu, Lâm Tịnh Hiên không ai bì nổi, lúc này đều tập chung tinh thần quan sát, chiến ý cao vút bắt đầu khởi động, làm nhịp tim của bọn họ tang lên,
-Thực lực cô gái này kinh người, cư nhiên lại có thể cùng Mạc Đình Uy chiến đấu đến trình độ này, lấy chiến lực đơn thuần mà phán đoán, nàng rơi vào khoảng âm dương cảnh tam trọng.
Trong lòng Quý Uyên âm thầm phân tích, làm ra phán đoán, sau đó rốt cục cũng yên tâm hơn.
Không chỉ có hắn, những cao tầng tông môn khác, cũng hòa hoãn một chút.
Bọn họ đã xác định, chiến lực đích thực của Thủy Lưu Hương, hẳn là tiếp cận âm dương cảnh tam trọng, tuy mạnh, nhưng không phải không thể chiến thắng, thiên tài bọn hó phái ra, đều không e ngại thực lực như vậy.
Oanh!
Lại một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, hai cổ lực lượng kinh khủng va chạm lần thứ hai, Thủy Lưu Hương phát ra một tiếng kêu đau, thân thể chợt lui vài trăm thước, hồng quang trên tam đại huyệt khiếu có chút ảm đạm, khí tức cũng có chút bất ổn.
Mạc ĐÌnh Uy cười nhạt, cả người có hắc diễn, giống như một tử thần, điên cuồng đuổi theo, chỗ đình đầu hắn, ba khỏa hắc diễm tinh thần đã hòa thành một, thân thể lại phát ra hỏa diễm, phảng phất như không bao giờ tắt.
-Thất bại.
Áo bào của Bách Lý Cuồng Sinh bay phất phơ, hắn có chút tiếc nuối nói ra.
Thực lực Thủy Lưu Hương thi triển ra, quá mạnh mẽ, cửu hàn chi khí càng bá đạo, cả thiên địa lực đều có thể ngăn hặn, nhưng chung quy vẫn vì tu vi nông cạn, nàng vẫn không là đối thủ của Mạc Đình Uy.
-Điều này chưa chắc.
Sở Hành Vân bỗng nhiên nói, làm Bách Lý Cuồng Sinh cau mày lại, nghe Sở Hành Vân thấp giọng giảng tiếp:
-lực lượng chính thức của cửu hàn chi khí còn chưa hoàn toàn bày ra.
Dứt lời, một cỗ hàn ý quỷ dị chảy ra, lay động các nơi hư không, làm tất cả mọi người rùng mình một cái, bao quát cả Cổ Phồn Tình cùng Phạm Vô kiếp, cho dù là cường giả niết bàn cảnh cũng đều như thế, những cọng lông trên người đều dựng thẳng lên.
Tiếp theo một cái chớp mắt.
Kém theo cỗ hàn ý quỷ dị này, hồng quang tên người Thủy Lưu Hương nhiều hơn một đjao, bốn đạo hồng quang lóe lên không ngớt, ánh sáng ngọc gai mắt, cuối cùng khiến cho hai mắt của nàng đều dính quang mang kỳ lạ, làm trong lòng Mạc Đình Uy mang theo dự cảm chả lành.
-Ngưng cho ta!
Một tiếng quát lạnh giá, từ trong miệng Thủy Lưu Hương thốt ra, cửu hàn chi khí trên người nàng đều trở nên cuồn cuộng, mắc sắc tử u, không sợ lực lượng hắc diễm, thậm chí ngay cả hắc diễm võ linh đều bị thôn phệ.
-Chỉ bằng thực lực bây giờ của ngươi, mà muốn đóng băng võ linh của ta?
Mạc Đình Uy cười to, nhưng khi hắn vừa dứt lời, thân thể bỗng run lên, chỗ đỉnh đầu, ngôi sao hắc diễm không lồ không còn hắc hỏa hừng hực, hoàn toàn bị ngăn lại, ánh sáng võ linh không còn, cuối cùng xuất hiện nhiều vết nứt to.
-Làm sao có thể?
Trong lòng Mạc Đình Uy trống rỗng.
Hắc diễm võ linh, lại bị cửu hàn chi khí đóng băng, chỉ một cái chớp mắt, cửu hàn chi hí của Thủy Lưu Hương, lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế, có thể không sợ hắc diễm chi hỏa!