Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 652: Đều phải chết!

Chương 651: Đều phải chết!




CHương 651: Đều phải chết.

Đạo quang trụ ngũ thải kia không ngừng tới gần, thi thấy người tới, Sở Hành Vân khẽ cau mày, người tới, đúng là Tô Tĩnh An.

Thời gian Sở Hành Vân thấy Tô Tĩnh An, Tô Tĩnh An cũng thấy Sở Hành Vân, con ngươi hắn chợt co rút, miệng mở lớn, giống như thấy việc không thể tưởng tượng nổi, suýt nữa từ không trung rơi xuống.

-Lạc Vân, ngươi không chết!

Tô Tĩnh An tràn đầy kinh ngạc, hắn thực sự không thể tin nổi, bị hơn trăm xác ướp vây quanh, lại không chết, lông tóc không tổn hao, xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn càng cảm thấy kinh ngạc, chính là tu vi của Sở Hành Vân, mạnh hơn, đạt điến thiên linh ngũ tọng.

-Thế nào? Ngươi rất muốn ta chết?

Sở Hành Vân cố ý trầm sắc mặt xuống, giọng nói khiến Tô Tĩnh An có vẻ lúng túng, nhưng không biết nói gì.

Thấy một màn này, Sở Hành Vân cười ha ha một tiếng, làm Tô Tĩnh An càng cảm thấy xấy hổ, hắn như nhớ ra cái gì, thần sắc hấp tấp nói:

-Lạc Vân kiếm chủ, ngươi có nhìn thấy Cuồng Sinh kiếm chủ?

-Cuồng SInh?

Sắc lắc đầu, đáp:

-Ta đi qua băng hồn thánh điện, vừa mới truyền tống đến đây, không nhìn thấy thân hình bất luận kẻ nào.

Băng hồn thánh điện!

Tâm hồn Tô Tĩnh An run lên, hắn cũng không phải người ngu xuẩn, từ vài lời với Sở Hành Vân, hắn đoán được, Sở Hành Vân tăng tu vi, có liên quan đến băng hồn thánh điện.

Ý niệm trong đầu hiện lên, hắn không tiếp tục truy vấn, mà đối với Sở Hành Vân nói:

-Xem ra, ta vẫn chậm một bước, trước tiên đừng nói chuyện phiếm, chúng ta lập tức tiến nhập di tích chỗ này, nhất định phải ngăn lại Cuồng Sinh kiếm chủ!

-Đã xảy ra chuyện gì?

Sở Hành Vân cảm thấy Tô Tĩnh An lo nghĩ, vừa đi vừa hỏi.

-mấy ngày trước, trong lúc vô ý, ta gặp Cuồng SInh kiếm chủ, liền đem sự tình lần trước nói ra, tưởng cùng hắn kết đồng bạn, có thể chiếu ứng qua lại lẫn nhau, ai biết, hắn nghe được ngươi rơi vào khốn cảnh, không nói hai lời, trực tiếp tìm Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên báo thù.

-Ta từng nhiều lần ngăn cản, cũng không thể khuyên ngăn được cuồng sinh kiếm chủ, ngay hôm nay, hắn phát hiện nơi hạ lạc của Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên, một đường đuổi tới, cuối cùng tiến nhập chỗ di tích này, khi ta chạy tới, thì gặp ngươi.

Trong lòng Tô Tĩnh An đầy tự trách, hắn hối hận vì nói cho Bách Lý Cuồng Sinh chuyện lúc trước, càng hối hận khi không thể ngăn cản Bách Lý Cuồng Sinh.

Thực lực Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên mạnh mẽ, vố không yếu, đã trải qua nhiều phen cướp đoạt, thực lực hẳn tăng lên thật lớn.

Một trong hai bọn họ đều không thể kinh thường, Bách Lý Cuồng Sinh chưa chắc có thể thắng, huống chi còn muốn lấy 1 địch hai.

Nếu lấy một địch hai, ngược lại cũng thôi, nếu như muốn chạy trốn, còn có thể thấy một tia sinh cơ, chỉ sở ngoài Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên, còn có người khác.

Mặc kệ tình hình ra sao, đều bất lợi đối vưới Bách Lý Cuồng Sinh.

-Mong đuổi kịp, nếu như Cuồng Sinh có việc gì không may, ta nhất định đem hai người này băm thây vạn đoạn.

Sở Hành Vân phun ra một đạo âm lạnh giá, lập tức nhìn về cung điện phía trước, tốc độ đề thăng, tiêu thất tại chỗ.

Lúc này, ở sâu trong cung điện, có một tòa lầu các, lộ ra khí tức cổ xưa, cũ kỹ,nhưng cổ xưa này còn xen lẫn kiếm khí bén nhọn.

Kiếm quang liên miên cổ xưa này, địa vực cũ kĩ, đã hoang phế nghìn năm, mỗi tòa lầu các đều có bụi mù, coi như trải qua một hồi đại chiến, trong đó, có nhiều xương khô trên mặt đất, khí âm trầm đầy rẫy không gian.

Nhưng mà, tại mảnh đất cổ xưa này, có một tia tiên huyết chảy xuôi, máu đỏ sẫm, lộ ra khí huyết lực hung hậu, mà các đó không xa, còn chó mấy trăm linh khôi mang theo linh lực ba động, lẳng lặng nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Theo hướng linh khôi nhìn sang, chỗ rừng rậm, cổ thụ che trời, tất cả đều hiện đầy bụi, tựa hồ như không có người đặt chân qua, nhưng ở trong rừng dậm có vài đạo vết tích hiện rõ,

Chỗ sâu nhất rừng rậm, thình linh có ba đjao thân ảnh, ba người này đều vô cùng trẻ tuổi, khí chất bất phàm, cả người lộ ra khí tức siêu nhiên.

Người bên trái anh tuấn bất phàm, lộ ra khí tức âm lãnh, mang vài phần cảm giá tà dị, trên người có kim giáp, lộ ra khí tức dáng sợ.

Thanh niên này, chính là Cố Thiên Kiêu.

Người bên phải khôi ngô, mặc huyết sắc trọng khải, toàn thân đều hiện khí bá đjao, trong tay của hắn, nắm một thành trường đao huyết sắc, lộ ra cảm giác trầm trọng không gì sánh đưuọc, người này là thiên tài yêu nghiệt của đại la kim môn, La Sâm.

Về phần người ở giữa, chính là Lâm Tịnh Hiên.

Ba người đứng trên đấ bằng, ánh mắt đều âm trầm không gì sánh được, lạnh lùng nhìn phía trước, mà ở phía tươc tầm mắt bọn họ, là một gã thanh niên mặc áo trắng.

Thanh niên này tay cầm trường kiếm, nhưng chỉ cái này thôi?

Đứng tại chỗ, thân bất động, lưng như kiếm, lạnh lùng nhìn ba người phía trước, không chút khiếp ý.

-Bách Lý Cuồng Sinh, ngươi thực sự muốn chết?

Khoe miệng Lâm Tịnh Hiên hiện lên nụ cười lạnh giá, cũng không rút đao, hay tay đắt trước ngực, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Bách Lý Cuồng Sinh.

Từ khi rời khỏi cung điện hình kiếm võ hoàng, Cố Thiên Kiêu tiếp tục kết bạn với Lâm Tịnh Hiên, một bên tìm kiếm tiên khí, một bên tìm di tích, hai người hợp ta, thu hoạch phong phú.

Đêm ngày hôm qua, hai người phát hiện chỗ di tích này, khi tiến nhập đó không lâu, lại gặp La Sâm, đội ngũ thành ba người, bắt đầu sưu tầm bảo vật.

Tấm bia đá bên ngoài, ba người xem không hiểu, càng không biết chỗ di tích này thuộc về cường giả Bán đế, bọn họ sưu tầm hồi lầu, chiếm được mười món vương khí cường đại, linh tài khí cụ, càng không phải số ít, những thứ này, vẫn chưa làm bọn họ thỏa mãn, chuẩn bị thâm nhập, triệt để moi móc.

Khi tiến nhập rừng dậm bao lâu, ba người cảm giác được có hơi thở tức giận tới gần, quay đầu nhìn lại, phát hiện người toesi là Bách Lý Cuồng Sinh, càng làm cho ba người kinh ngạc, trên người Bách Lý Cuồng Sinh có sát khí, hắn đến vì báo thù cho Sở Hành Vân.

-Lấy một địch ba, ngươi lấy đâu ra dũng khí?

La Sâm quát lớn, thanh âm lạnh lùng, thậm chí lộ ra vài ý chẳng đáng, hắn có không ít vương khí cường đại, thực lực đại tăng, không để Bách Lý Cuồng Sinh vào mắt.

Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên nhìn nhau, trên mặt cũng lộ vẻ xem thường, nhất là Lâm Tịnh Hiên, hắn đối với Bách Lý Cuồng Sinh tràn dầy hận ý, sát khí từ lâu đã toàn thân.

-Ba ngày trước, ta đã tiễn Lạc Vân lên tây thiên, lúc này hắn một mình dưới hoàng tuyền, hẳn là cảm thấy tĩnh mịch, ngươi chớ suốt ruột, ta cho hai người các ngươi đoàn tụ.

Lâm Tịnh Hiên phát ra một tiếng cười như điên, nếu Bách Lý Cuồng Sinh đưa tới cửa, hắn sẽ không buông tha.

Nói như thế, trường kiếm trong tay Bách Lý Cuồng Sinh vung lên, kiếm quang tận trời, lấy thân thể hắn làm trung tâm, đột nhiên hướng bốn phương tám hướng lao đi, trong khoảnh khắc, biến thành biển kiếm, không khí đều tràn ngập kiếm quang.

Hắn nhìn ba người, mở miệng:

-CHỉ bằng những lời này, ba người đều phải chết!

Team: Vạn yên chi sào

Nguồn: Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch