Sở Hành Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh gật đầu, tự nhiên hiểu được lo lắng của Tô Tĩnh An.
Lúc trước, thời điểm Cổ Phá Thiên nhắc đến Tề Tinh Thánh Điện, tiếng nói không tự chủ trầm xuống, bởi vậy có thể thấy được, Tề Tinh Thánh Điện tồn tại, tất nhiên có vô số tân bí, bằng không, cũng không liên quan đến tiên chủ hành cung.
Nhìn thành trì phía trước, trong mắt ba người lóe lên quang mang, lập tức đạp bước tiến vào bên trong tòa thành cổ.
Vù một tiếng!
Thời điểm ba người bước vào, trong tầm mắt hiện lên một toàn cung điện cổ xưa vững trãi, mỗi một toà, đều được bảo tồn đến cực kỳ hoàn hảo, không hề rách nát, khắp nơi tràn ngập khí tức cổ lão thần bí.
-Nơi này, tựa hồ là một không gian khác.
Sở Hành Vân nói một câu khiến của Tô Tĩnh An cùng Bách Lý Cuồng Sinh đều vi ngưng, bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng, nơi đây tựa hồ tồn tại lực lượng nào đó.
Sở Hành Vân quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy vòm trời bên trên, lập loè ánh sao, mà ở trung tâm ánh sao, hắn nhìn thấy một hình bóng mờ ảo cao vút trong mây, đỉnh đầu vạn tinh, chân đạp đại địa, giống như ngự trị thiên địa.
Điêm lạ chính là cái bóng này rất mơ hồ, ngũ quan đều không thấy rõ , nhưng từ trên quần áo có thể phán đoán, hẳn là một cô gái.
-Người này hẳn là tiên chủ của Tinh Thần Tiên Môn, Thủy Lạc Thu, tuy nói nàng đã chết từ lâu, nhưng khí tức còn sót lại có sức mạnh mạnh mẽ, đủ để ngăn chặn ăn mòn qua 7000 năm .
Sở Hành Vân từng tận mắt nhìn thấy một hồi chiến kinh thiên , đối với nhân vật Thủy Lạc Thu ấn tượng cực kỳ sâu, một chút liền có thể phán đoán ra được.
-Sư tôn chính là cường giả nửa bước Đế Tôn, sau khi hắn chết cũng khó mà bảo tồn khí tức, như vậy theo phán đoán, thực lực Thủy Lạc Thu, hẳn là vượt xa sư tôn.
Thời điểm nói chuyện hai mắt Bách Lý Cuồng Sinh thâm trầm nhìn về phía Sở Hành Vân:
-Cái vị trí bóng mờ kia, hẳn chính là vị trí Tề Tinh Thánh Điện.
-Trước tiên quá xem một chút.
Sở Hành Vân đáp lại, hắn vẫn chăm chú nhìn vòm trời, bây giờ đang là ban ngày, nhưng vùng không gian này lại lập lòe ánh sao, điểm ấy thực sự quái lạ.
Trong lúc hắn suy tư, Bách Lý Cuồng Sinh cùng Tô Tĩnh An đã chuyển động, hướng bóng mờ kia đi tới.
Ầm!
Vừa lúc đó, bên dưới mặt đất, một luồng sức mạnh kinh khủng phóng lên trời, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang nâng lên, lập tức dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người, từng đạo văn trận nổi lên, ngưng tụ thành hồng quang nóng rực, trực lược vòm trời.
-Cẩn thận, đây tựa hồ là linh trận.
Sở Hành Vân thấp giọng nói, thanh âm vừa dứt, vòm trời đột nhiên run rẩy, một luồng ánh sáng màu vàng đất rơi xuống, ẩn ẩn mang theo lực áp bách đáng sợ, như muốn nghiền ép thân thể ba người.
Hai nguồn sức mạnh này đồng thời kéo tới, một trên một dưới, cắt đứt hư không, khiến tâm thần của ba người căng như giây đàn, lập tức lắc mình thoát đi, tránh nguy hiểm trong gang tấc.
Ầm ầm ầm !
Hai nguồn sức mạnh va chạm tạo ra kình phong mạnh mẽ, suýt nữa đem ba người thổi bay ra ngoài, chờ bụi mù tản đi, đã thấy nơi va chạm, không có một chút hao tổn nào, ngay cả một vết rách nhỏ cũng không thể tìm ra.
-Sức mạnh kinh khủng như vậy va chạm vào nhau, tại sao lại không để lại bất kỳ vết tích gì?
Vẻ mặt của Tô Tĩnh An tràn ngập nghi hoặc, hắn bước về phía trước để thấy rõ ràng hơn, đột nhiên hắn cảm giác được bên tai có cuồng phong đảo qua, lông tóc trên người liền dựng thẳng lên.
Xèo một tiếng!
Một vệt Tinh Thần Chi Quang lập loè, như mũi tên lao tới, lướt qua ngay bên tai Tô Tĩnh An, ánh sáng sắc bén, cắt đứt một ít tóc dài của hắn, tóc còn chưa rơi xuống đất, đã có thêm cái thứ hai lao đến, thanh âm xé gió phát sinh liên tiếp không ngừng.
Thấy thế Tô Tĩnh An lạnh rên một tiếng, đàn cổ chuyển động, đang muốn ra tay đánh trả.
-Tô huynh chậm đã!
Thanh âm của Sở Hành Vân vang lên, cắt ngang hành động của Tô Tĩnh An, hai con mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm những mũi tên tinh thần chi quang kia lao đến, trầm giọng nói:
-Mũi tên này chính là các bẫy rập trong linh trận, mà linh trận này là do Tinh quang vô cùng ngưng tụ mà thành, cho dù ngươi phá được những mũi tên này, cũng không cách nào thoát trận rời đi.
-Tinh quang ngưng Tụ Linh Trận?
Tô Tĩnh An sửng sốt một chút, hắn đối với linh trận cũng không xa lạ gì, nhưng Tinh Quang Ngưng Trận cái thuyết pháp này, vẫn là lần đầu tiên nghe được.
-Sau khi chúng ta bước vào cổ thành liền nhìn thấy vạn ngàn ngôi sao, những ngôi sao này, cũng không phải bóng mờ, mà là từng đạo mắt trận, bọn nó ngưng tụ thành một đại trận lớn, bao phủ cả tòa cổ thành.
Sở Hành Vân giải thích khiến trái tim của hai người bắt đầu nhảy lên, một đại trận bao phủ cả tòa cổ thành, trận này, khổng lồ cỡ nào.
Trong sáu đại thế lực lớn, Tinh Thần Cổ Tông đối với linh trận hiểu rõ nhất, bên trong mỗi một toà thành trì đều bố trí vô số linh trận, nhưng linh trận có thể bao phủ cả một tòa thành trì như vậy, bọn họ không cách nào bố trí.
Hơn nữa, mắt trận của Linh trận trước mắt này, chính là những ngôi sao trên vòm trời, lấy mà Tinh Quang Ngưng Trận, huyền diệu mà lại mênh mông, dù cho trải qua 7000 năm, vẫn không ngừng vận chuyển.
-Chúng ta đang ở bên trong tòa thành cổ, tự nhiên cũng nằm bên trong linh trận, mạnh mẽ phá trận, có chút không hiện thực, không bằng hết tốc lực trực tiếp đi tới tâm trận.
Tô Tĩnh An biết rõ thực lực ba người, trận này bao phủ cổ thành mấy ngàn năm, lấy ánh sao làm trận, khẳng định huyền diệu cực kỳ, bọn họ nếu muốn phá trận, không khác nào nói chuyện viển vông.
-Cái này e là có chút khó khăn.
Sở Hành Vân đi tới phía trước Tô Tĩnh An, mắt nhìn dấu hiệu bóng mờ, bàn tay chuyển động, một luồng Linh lực lớn ngưng tụ hình người lướt về phía trước.
Xèo!
Linh lực như gió mơn trớn, lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía trước lao đi, thế nhưng, thời điểm linh lực này di chuyển, bầu trời cùng mặt đất phát sinh biến hóa.
Mặt đất đột nhiên đâm ra vô số lưỡi dao sắc, mỗi một lưỡi dao đều lập loè hàn quang, từ thấp tới cao, đâm thủng Linh lực, biến chúng thành phấn vụn.
Đồng thời, trong hư không xuất hiện những huyến ảnh linh thú lao tới đây, hoặc là vồ giết, hoặc là cắn xé, hay là gào thét, ánh sáng đỏ như máu bạo phát ngút trời, không gian xung quanh phảng phất như hóa thành huyết trì đáng sợ.Hai bên cung điện lúc này cũng lóe lên từng đạo văn trận, vô số đạo điện quang đáng sợ óng ánh sát phạt mà ra, cùng lao lên trời cao, đem Linh lực đánh thành một mảnh hư vô.
-Chuyện này. . .
Tô Tĩnh An cùng Bách Lý Cuồng Sinh nội tâm rung động sâu sắc, nơi Linh lực xẹt qua chỉ khoảng một trượng, liền có thế tiến công như thế đánh giết, nói mưa to gió lớn, cũng không quá đáng.
Từ đây đến trung ương thành trì khá là xa , không thể nào tưởng tượng được bọn họ dọc theo con đường này sẽ phải đối mặt với bao nhiêu nguy cơ.
-Trận này bao phủ cả tòa thành trì, tinh quang là mắt, mặc dù trải qua vô số năm tháng, uy năng khủng bố như trước, nếu ta không có đoán sai, trận này là một hợp trận.
Hai hàng lông mày của Sở Hành Vân chăm chú khóa lại, cũng cảm giác được một luồng áp lực.
Linh trận chia làm ba loại lớn, sát trận, phòng trận, ảo trận.
Cái gọi là hợp trận, chính là đem 3 loại trận pháp lớn này hợp lại làm một.
Bọn họ vừa nãy nhìn thấy, tất cả đều là thủ đoạn sát phạt khủng bố, là sát trận, nói cách khác, uy năng phòng trận cùng ảo trận, không chỉ hiển hiện ra như vậy.
Tinh Thần đại trận trước mắt này, chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm!