Một giọt mồ hôi vẩn đục, từ trên người mặt Phạm Vô Kiếp rơi xuống, tiếng phát ra cực kỳ yếu ớt, nhưng trong không gian tĩnh mịch, lại rõ ràng, vang vọng vào màng nhĩ mọi người.
Đoàn người ở đây đều duy trì tư thế cũ, ánh mắt vẫn nhìn về phía huyền kiếm cốc, mặt dại ra, không nói một hồi, mơ hồ lộ ra khí tức lúng túng.
Mồ hôi trên trán Phạm Vô Kiếp ngày càng nhiều, hắn nặn dấu tay lần thứ hai, âm thanh nổ lên:
-Tam thiên kiếm khí hiện!
Câu nói ra, kiếm khí phóng lên trời càng mạnh mẽ, như muốn đem trời xanh phá rách, chỉ là lần này, phương hướng huyền kiếm cốc vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có cuồng phong đảo qua vù vù.
Ánh mặt mọi người ở Vạn Kiếm Các rời qua, nhìn Phạm Vô Kiếp tràn đầy quái dị, ngay cả 3000 đệ tử thiên linh cũng tràn đầy lúng túng cúi đầu xuống.
Cho tới cả đoàn người Tinh Thần Cổ Tông xa xa, nhìn một màn này đều cười trêu trọc, nhìn Phạm Vô Kiếp như nhìn tên ngớ ngẩn.
Bị những ánh mắt này nhìn chăm chú, sắc mặt Phạm Vô Kiếp trở nên đỏ chót, đặc biệt là những thanh âm cười nhạo, cũng tràn ngập trong hư không, càng làm cho hắn giận dữ vô cùng;.
Nhưng mà, giữa lúc hắn muốn nói lần thứ 3, trong đầu, bỗng nhiên vang lên thanh âm mờ ảo của kiếm linh, nói:
-Không cần uổng phí thời gian, Tam thiên kiếm khí, đã sớm không còn ở trong bảo khố.
-Cái gì?
Phạm Vô Kiếp nghe được lời này, cả hai mắt đều muốn rơi ra, lập tức lên tiếng nói:
-Làm sao có chuyện đó, Tam thiên kiếm khí cũng đã bị chộm rồi?
Nghe được tiếng nói kinh ngạc của Phạm Vô Kiếp, kiếm linh phát ra một tiếng thở dài, hắn vừa chuẩn bị giải thishc, đã thấy thân hình Phạm Vô Kiếp hóa thành ánh sáng, phá tan hư không, lướt về phía Huyền kiếm cốc.
Tốc độ của hắn thật nhanh, như lưu quang vậy, xông vào huyền kiếm cốc, đồng thời chạy đến bên trong bảo khố.
Oanh một tiếng.
Đại môn mở ra, đi vào trong mắt Phạm Vô Kiếp, là một mật thất trống rỗng, bên trong, không có bất kì tài nguyên tu luyện này, cảm giác tàn tạ hiện ra.
Phạm Vô Kiếp trợn to hai con mắt, con ngươi co rút, trái tim nhanh lên,khó có thể tiếp thu được cục diện trước mắt.
Lúc này, kiếm linh xuất hiện.
Hắn đứng sau Phạm Vô Kiếp, trên mặt đầy bất đắc dĩ, thở dài nói:
-Ngày đó, cường giả bí ẩn cướp trắng Vạn Kiếm Các, cũng mạnh mẽ thu lấy linh mạch, thủ đoạn cực kỳ quỷ bí, ta cũng ở hồi lâu sau, mới phát hiện được Tam thiên kiếm khí bị đánh cắp.
-Tam thiên kiếm khí, ẩn chứa trận văn huyền diệu, có thể trực tiếp triển khai vạn kiếm đại trận, chính là vũ khí bí mật của Vạn Kiếm Các, coi như có người có thể đánh cắp, cũng sẽ đưa tới kiếm trận công hưởng, làm sao có khả năng biến mất không một tiếng độgn?
Phạm Vô Kiếp lập tức hỏi ngược lại, nhất thời để kiếm linh á khẩu không nói được gì, vẻ bất đắc dĩ trên mặt càng sâu.
Hắn có thể nghe ra, lời nói này của Phạm Vô Kiếp đầy tâm ý trách cứ, nhưng hắn không cách nào nói lại.
Lúc trước, Sở Hành Vân dựa vào Hắc Động Trọng Kiếm, tiến vào trạng thái ẩn nặc, có thể thu liếm tất cả khí tức, thậm chí cả linh lực, cũng không phát ra chút nào, quỷ thần khó dò.
Mà kiếm linh của cổ kiếm truyền kỳ, càng là bại tướng dưới tay Hắc Động Trọng Kiếm, cho dù hắn tu dưỡng ngàn năm, cũng không cách nào nhìn thấu trạng thái ẩn nặc, càng không các nào ngăn cản Sở Hành Vân.
Kiếm linh trầm mặc, làm cho Phạm Vô Kiếp có cảm giác uất ức, hắn nhìn bốn phía, ánh mắt đột nhiên tập trung ở một chỗ, nơi đó, có một quyển sách màu đen.
Phạm Vô Kiếp duỗi tay một cái, đem quyển sách màu đen thu lại, từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong có hàng chữ lớn:
-Cảm ta Vạn Kiếm Các tặng lễ, không lâu sau, ta sẽ đến lần thứ hai!
Mặc dù rất ngắn, nhưng lộ ra ý vị trào phúng mãnh liệt, thoáng chốc, làm lửa giận trong lòng Phạm Vô Kiếp càng bùng phát lên, thân thể hắn run lên không ngừng.
-Đoạt đồ vật Vạn Kiếm Các ta, còn dám ăn nói ngông cuồng, nếu không đem ngươi lột da rút xương, ta thề không làm người!
Trền người Phạm Vô Kiếp tràn đầy kiếm khí cuồng loạn, đem quyển sach xé thành vụn phấn, hắn vừa quay đầu lại, hai con mắt đều đỏ ngầu, để kiếm linh đều bị dọa.
Nhưng mà, không đợi hắn nói lần thứ hai, tiếng nổ liên tiếp không ngừng truyền đến, mà những tiếng nổ này, từ xa đến gần, bao phủ hoàn toàn huyền kiếm cốc.
Phạm Vô Kiếp biến sắc, lập tức lao ra huyền kiếm cốc, đến trong hư không.
Tầm nhìn của hắn thấy, đám người Tinh Thần Cổ Tông tụ họp, kết thành tứ linh đại trận, trong lúc nhất thời, tinh thần bao phủ thiên địa, óng ánh vô biên, mây gió biến ảo, tòa linh trận trong đó cũng hiện ra mãnh hổ chi hình, giống thái cổ, khí tức cực kỳ thô bạo, bao phủ toàn bộ thương khung.
Hai tòa linh trận còn lại, phía đông là thân thể chân long, có ánh sao liên miên không ngớt, ở phía nam là hình chu tước, liệt hỏa hừng hực, mỗi một ánh sao đều như đến từ thái cổ, sức mạnh hủy diệt tất cả.
Cuối cùng là tòa linh trận khổng lồ nhất, hình bóng huyền vũ xuất hiện trên bầu trời, ngửa mặt lên trời rít gào, ánh sao hóa thành thủy triều, mãnh liệt sôi trào, hướng ra bốn phương tám hướng.
Tứ linh đại trận này, chiếm cứ một phương, mỗi một tòa linh trận đều chia làm bày toàn linh trận , linh hoạt đa dạng, đi khắp các nơi trong Vạn Kiếm Các, mỗi một lần đều tỏa ra ánh sao lấp lóe, nghiền ép tất cả, phá toái hư không, bay thẳng đến đoàn người Vạn Kiếm Các.
-Chết!
Cổ Phồn Tinh lạnh lùng phun ra một chữ, khoảng khắc này, ánh sao vô cùng vô tận, xé rách thiên địa, cảm nhận được lực lượng này, tất cả ánh mắt của đám người Vạn Kiếm Các đều dọng lại, lộ ra sự sợ hãi, sánh sao này che kín bầu trời, rất khủng bố, còn chưa rơi xuống, liền cảm giác được nó buốn xuyên thủng tất cả bọn họ.
Xèo xèo!
Từng ánh tinh thần từ từ hạ xuống, trong nháy mắt trạm đất, đột nhiên vô số huyến quang chấn động, từng người đệ tử Vạn Kiếm Các ngã xuống tại chỗ, máu tươi tung tóe, nhuộm đỏ trời cao.
-Đáng ghét!
Vẻ mặt Phạm Vô Trần lạnh lẽo, một đám kiếm chủ cũng ra tay dồn dập, hướng về phía hư không mà giết tới, nhưng, con số tinh thần quá lớn, áp bức thiên địa, từng tòa linh trận còn đang di động, khiến cho tinh thần bao chùm cả không gian.
-Đây chính là hai mươi tám tinh túc linh trận của Tinh Thần Cổ Tông, 7 cái làm một phương, tứ phương hội tụ, nếu xông lên phía trước, có thể bị ngàn vạn ánh sao ngăn cản, do đó rơi vào bên trong khốn cục.
Thanh âm nghị luận của Vân Trường Thanh vang lên.
Phía dưới, bốn vị kiếm chủ của Truyền công nhất mạch đều đến, ánh mắt bọn họ quét qua, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Người Tinh Thần Cổ Tông, tinh thông linh trận, đồng thời đem linh trận hòa vào Tử Vi Tinh Thần chi thuật, vạn người kết trận, linh động khó lường, mà có thể không ngừng di chuyển,người Vạn Kiếm Các, không cách nào tới gần.
-Vì để tránh cho tử thương, biện pháp tốt nhất bây giờ, là cho hết thảy đệ tử Vạn Kiếm Các lui lại, lấy kiếm trận làm căn cơ, do đó trống lại tinh thần đột kích, bằng không chỉ có thể thương vong khắp nơi.
Đường Vân Hoan lên tiếng, phía trước bọn họ, ánh sao không ngừng rít gào, quá dày đặc, trực tiếp giết vào bên trong Vạn Kiếm Các, thu gặt vô số mạng người.
Hai mươi tám tinh túc đại trận đã thành, linh hoạt đã dạng, hơn nữa ngàn vạn ánh sao này hạ xuống, người Vạn Kiếm Các còn chưa tới gần, đã tử thương vô số, chớ nói chi là phá trận.
Tâm thần đám kiếm chủ đang run rẩy, thần sắc phức tạp, ngay khi Vân Trường Thanh vừa nói, một đạo hắc kiếm lướt tới, sắc mặt Phạm Vô Kiếp lạnh lẽo, đi ra từ trong ánh kiếm.
Chỉ thấn hắn liếc nhìn Vân Trường Thanh, lại quét bốn phía, từng bãi máu đỏ tươi, cùng với núi xác trên mặt đất, thoáng chốc làm Phạm Vô Kiếp như muốn bùng cháy.
-Nơi đây là Vạn kiếm sơn, căn nguyên của Vạn Kiếm Các, Tinh Thần Cổ Tông đánh tới, chúng ta sao có thể lui lại?
Ánh mắt Phạm Vô Kiếp âm trầm tới cực điểm, chỉ kiếm ra, tiếng nói vang vọng trong hư không:
-Trận chiến này liên quan đến vinh nhục của Vạn Kiếm Các, chỉ có thể vào, không thể lùi lại, phàm là người của Vạn Kiếm Các, liền ra tay toàn lực, mở một đường máu cho ta!