Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 878: Nguyên Liệu

Chương 877: Nguyên Liệu

Ánh dương trên không, rơi trên người Sở Hành Vân, gió nhẹ mơn trớn nhẹ nhàng, đem tóc dài của hắn thổi bay, không khỏi để những thanh niên kia quỳ bái mãnh liệt.

Nhưng mà, cảnh tượng này rơi vào trong mắt những cao tầng gia tộc, làm bọn họ cảm thấy buồn cười.

-Nếu như Sở Hành Vân chia sẻ một ít tâm đắc tu luyện, còn có người sẽ giúp hắn, tình cảnh, cũng sẽ không lúng túng đến như vậy, nhưng mà, hắn hôm nay giảng, tất cả đều là ngôn ngữ vô dụng, căn bản không người để ý tới.

Sau khi Đoạn Thuần nghe xong, trong miệng phát ra một âm thở dài, đáng thương cho Sở Hành Vân.

-Việc hắn nói, vốn là không cân nhắc, nếu hắn muốn mất mặt, chúng ta còn làm sao được nữa?

-Đằng Cực nhún vai, nói:

-Hiện tại, giảng đạo đã kết thúc, chúng ta cũng chứng kiến Lạc Vân ngu xuẩn, rời đi thôi, đừng chọc giận hắn.

Nghe thấy thế, ba vị gia chủ khác đầu gật đầu, chính bởi vì bọn họ lo lắng, Sở Hành Vân giận lây đến bọn họ, nên mới xoay người rời đi.

-Còn tưởng rằng sẽ truyền thụ kinh nghiệm tu luyện, cuối cùng cũng chỉ uống phí thời gian mà thôi.

-Cái tên Lạc Vân này, miệng nói những ngôn ngữ này, không có lợi ích gì cho chúng ta, chẳng lẽ, trong mắt hắn, chúng ta là một đám thanh niên vô tri sao?

-Bất luận sự tình nào, đều phải lấy lợi ích làm trọng, không có lợi ích, bất cứ tình cảm nào, ngôn ngữ gì, đều không có tác dụng, cũng chỉ có thể lừa gạt những người trẻ tuổi khí thịnh.

-Ngôn ngữ Lạc Vân nói, chỉ có thể đánh động được một ít người trẻ tuổi mà thôi, nhưng 18 cổ thành, khi nào lại đến phiên những đứa trẻ chấp chưởng, coi như được lòng tin của bọn họ, cũng không có chút tác dụng nào.

Thấy đám cao tầng gia tộc rời đi, đoàn người phía dưới cũng không che dấu lòng thiếu kiên nhẫn nữa, một người lại một người, hoặc là chửi nhỏ, hoặc là trào phúng, thỏa thích phát ra ý xem thường.

Nếu không phải kiêng kỵ thân phận Sở Hành Vân, sợ hãi Vũ Tĩnh Huyết cùng Lận Thiên Trùng, sợ rằng, từ lâu đoàn người đã ra tay đánh nhau, dừng lại trò khôi hài này.

Chỉ qua chốc lát, có vô số người rời đi, để quảng trường trở nên thoáng đãng, nhưng mà, 30 vạn thanh niên vẫn chưa có một người rời đi, bọn họ vẫn nhìn Sở Hành Vân chăm chú như trước, ánh mắt sáng như đuốc, lập lòe lên từng vệt tinh mang, phảng phất như đang suy nghĩ lời nói vừa rồi.

Sở Hành Vân thấy thế, khóe miệng nở lên một nụ cười thỏa mãn, cuối cùng nói râ:

-Lời ta nói vừa nãy, các ngươi không cần vội vã trả lời, chỉ cần yên lặng một thời gian, để tay lên ngực mà tự hỏi, ỹ nghĩ đích thực của mình.

-Nếu các người có hào bão trong lòng, như vậy ta hi vọng, có thể nhìn thấy bóng người các ngươi đứng dạy, mà khi đó, cũng chính là thời khắc chúng ta bay lượn.

Lời ấy vừa nói xong, Sở Hành Vân không tiếp tục nói nữa, mà lui về sau nửa bước, quay về hơn 30 vạn thanh niên hơi khom người, thân thể hắn chuyển qua, chỉ còn xót lại bóng lưng.

Hô!

Lúc này, một vệt gió nhẹ thổi qua, làm tâm thần những thanh niên trẻ tuổi dập dờn.

Sau khi bọn họ khồi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng lưng Sở Hành Vân đi càng xa, càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi biến mất.

-Cẩu lợi gia tộc sinh từ đã, há nhân lợi ích tránh xu chi, lời ấy của Các chủ, quả nhiên sâu sắc, nói thẳng ra tình thế các gia tộc phải đối mặt, càng phản ánh đúng bản chất 18 cổ thành.

Một tên thanh niên phát ra cảm khái từ nội tâm, hai mắt thiêu đốt như hỏa diễm, khí thế hừng hực.

-Chế độ gia tộc truyền thừa ngàn năm, từ lâu đã tồn tại tác hại, nhưng bởi vì liên quan đến lợi ích, hết thảy những cao tầng của gia tộc, đều không nói, lại càng không nguyện ý cải cách, chính vì nguyên nhân như vậy, mới dẫn đến 18 cổ thành hỗn loạn, Lạc Vân các chủ xuất hiện, đối với Tinh Thần Cổ Tông mà nói, không phải là tai hại, mà mang lại sức sống mới.

Lại một tên thanh niên khác đứng lên, phát biểu suy nghĩ trong lòng.

-Nếu chúng ta dùng lợi ích để gắn bó các gia tộc, chung quy chỉ có mang đến hỗn loạn, lấy tình thân để gắn bó gia tộc, mới có thể phát ra được lực lượng gia tộc, chấn hưng Tinh Thần Cổ Tông!

Một người rồi lại một người đứng lên nói, thậm chí có người đứng trên đài vung tay, biểu hiện kích động.

Mà dưới khán đài, càng nhiều thanh niên đồng lứa, tụm năm tụm ba với nhau, trên mặt biểu hiện phấn khởi, tiếng nói run rẩy vì kích động.

Môt tên thanh niên khôi ngộ, mặc trọng giáp, nắm chặt song quyền, hét lên:

-Đại nghiệp trong lòng ta đã ẩn dấu lâu nay, nhưng bởi vì quyền lực gia tộc, bị những lão bất tử kia chưởng khống, không có nửa điểm cơ hội nào, nếu như ta nương nhờ vào Lạc Vân, có thể thi triển được bản lĩnh, lập lên một phen đại nghiệp xuân thu!

-Thiên phú cùng thủ đoạn của Lạc Vân các chủ bày ra, trong thời gian ngắn, có thể hóa thành long, trở thành vạn người kính ngưỡng, ta làm tùy tùng cho hắn, cũng có thể nhiễm một ít vinh quang, được vô số người kính ngưỡng.

Đứng bên cạnh tên nam tử khổi ngô, là một thanh niên gầy gò, hai mắt ửng đỏ.

Nhìn thấy hai người nói như vậy, một tên công tử lắc đầu nhẹ, ngưng tiếng nói:

-Lạc Vân bây giờ, tuy nắm giữ 18 cổ thành trong tay, nhưng dưới trướng của hắn, không có bao nhiêu người có thể sài được, chỉ cần ta thuần phục, cũng thể hiện ra năng lực hơn người, nhất định có thể được trọng dụng, vào lúc đấy, mặc kệ là quyền lực hay địa vị, đều có thể ở trong bàn tay!

-Lạc Vân chấp chưởng hai tông vực, công pháp võ học, có thể nói là vô cùng vô tận, ta giúp hắn kiến công lập nghiệp, ổn định 18 cổ thành, nhất định có thể đoạt được công pháp vừa ý, càng kinh hơn, là ta có thể được hắn chỉ điểm, đột phá ràng buộc, một ngày có thể đạt đến âm dương cảnh!

So với kiến công lập nghiệp, càng nhiều người mang con đường võ đạo trong lòng hơn, lúc nói chuyện, linh hải đều run lên.

Ngôn ngữ đám thanh niên trẻ tuổi này, có những sự khác biết, vang vong thánh tinh thành, hừng hực như hỏa diễm.

Nhưng thanh niên này đối với gia tộc, đối với Tinh Thần Cổ Tông, đều có hoài bão, có cái nhìn của bản thân, đều buồn thi triển bản lĩnh, thực hiện chí hướng trong lòng.

Nhưng mà, hết thảy những quyền lực cùng thế lực, đều bị các thế hệ trước chưởng quản, bọn họ không có chỗ ra tay, chỉ có thể nằm đợi thời vận,

Tất cả những thứ này thật giống như đạo gông xiền vô hình, ràng buộc ở tâm tự bọn họ, càng ràng buộc lời nói của bọn họ.

Mà lời hôm nay của Sở Hành Vân, để bọn họ nhìn thấy một tia hy vọng, để bọn họ có cảm giác có thể thoát khỏi gông xiềng.

Điều bất đắc dĩ chính là, cao tầng của gia tộc hạ lệnh, để bọn họ không bàn luận việc Sở Hành Vân giảng đjao, lại càng không ủng hộ, bởi vậy, bọn họ chỉ có thể ở trong thánh tinh học viện thảo luận, hơn nữa, chỉ có thể đàm luận trong bóng tối, không dám lộ ra

Nhưng dù vậy, trong nơi sâu xa nhất nội tâm, đã được Sở Hành Vân nhóm lửa lên.

Từng vệt chi hỏa, chính là nguyên liệu chuẩn bị cho sau này!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch