Ước chừng qua mười lăm phút, Tưởng Thi Hàm mới khôi phục bình thường, cả người cô ta mệt lả nằm ở trên giường bệnh, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Cô nhìn thấy được cái gì không?" Tôi nhẹ giọng hỏi, vốn cũng không ôm hy vọng cô ta sẽ trả lời, nào ngờ cô ta giơ cánh tay lên chỉ chỉ cửa phòng.
"Bên ngoài?"
Ngẩng đầu nhìn lại, ngoài cửa không có gì cả.
Nhưng tôi biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy, dùng di động ghi hình lại, ngay giữa tấm kính cửa sổ phòng bệnh chợt hiện ra một khuôn mặt già nua rồi biến mất.
"Ai đó?" Tôi la lên theo bản năng, chờ nhìn lại thì trên màn ảnh đã không còn gì nữa.
"Vẻ mặt đầy nếp nhăn, tóc thưa thớt, tuổi tác lớn như vậy chắc chắn không phải là nhân viên công tác trong bệnh viện..." Tôi đắp chăn cho Tưởng Thi Hàm, bản thân cầm Thất Cương Phù đi đến cửa sổ.
"Mặc kệ ngươi là người hay quỷ, đừng để cho ta bắt được ngươi." Di động bật chết độ ghi hình nhắm ngay cửa sổ, tôi nhìn chăm chú vào màn hình, chỉ sợ sẽ bỏ qua thứ gì đó.
Lại trôi qua hơn 10 phút, cửa phòng đột nhiên bị đập rung, không báo trước y hệt như lần đầu tiên.
"Kỳ lạ." Trong di động Âm Gian Tú Tràng không biểu thị cái gì cả. "Chẳng lẽ là mình quá lo lắng sao?"
Tiếp tục chờ đợi, tiếng gõ cửa thường cách một đoạn thời gian sẽ vang lên rất đúng giờ.
"Khoảng mười bốn phút sẽ vang một lần, từ đầu đến cuối không sai lệch 10 giây, hơn nữa mỗi lần tiếng gõ cửa vang lên thì tiếng bắn bi rơi xuống sẽ dừng lại." Tôi lấy di động của bản thân ra bắt đầu tính thời gian, cách lần gõ cửa trước đã qua 13 phút 30 mấy giây, tiếng bắn bi hơi ngừng lại.
"Sắp tới rồi sao?" Tôi nhìn chằm chằm di động, đợi đến 14 phút sẽ đứng lên.
"Ngay tại lúc này!" Không chút do dự, tôi nhấc chân đá một cước đạp cửa ra.
"Rầm!" âm thanh vang lớn khắp cả hành lang đều có thể nghe rõ, tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ bệnh nhân các phòng bệnh xung quanh đến khiếu nại, có thể nói tôi là cố ý gây ra tiếng động lớn như vậy để hấp dẫn càng nhiều người sống chú ý tới: "Kẻ nào ở bên ngoài!"
Cửa phòng bệnh nặng nề va vào trên vách tường, vụn thủy tinh rơi đầy đất, ánh đèn trong phòng bệnh 9114 chiếu vào hành lang có chút mờ tối.
Ngay ở trước mặt tôi, một cậu bé sắc mặt trắng bệch đến không bình thường đang giơ tay ngồi ngoài cửa.
Nó bị sợ hãi, cánh tay giơ lên còn chưa kịp buông xuống, biểu cảm trên mặt giống như thạch cao trơ ra.
"Chính là cháu liên tục gõ cửa phòng 9114 sao? Nhóc à, trò đùa quái đản của cháu hơi quá trớn rồi đấy!" Tôi híp mắt ngồi chồm hổm ở trước mặt cậu bé.
Cậu bé ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, sau đó không lâu, một cánh cửa phòng bệnh cuối hành lang được mở toang, một người phụ nữ trung niên chạy ra.
"Tiểu Kiệt, quay về cho mẹ." Giọng nói của bà ta nghiêm khắc, lớn tiếng khiển trách cậu bé, cậu bé con chỉ khóc sướt mướt ôm tay của người đàn bà mà không nói tiếng nào.
Tôi lẳng lặng nhìn hai mẹ con kỳ lạ này, đợi bà mẹ cho tôi một câu trả lời thuyết phục.
Kết quả là, chẳng ngờ rằng sau khi người đàn bà kia răn dạy đứa trẻ kia xong liền quay đầu, chuẩn bị kéo đứa nhỏ về phòng bệnh của mình, hoàn toàn ngó lơ những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất.
"Đứa trẻ nhà bà chạy đến ngoài cửa phòng bệnh của chúng tôi gõ cửa rất nhiều lần, lẽ nào việc này coi như không sao?" Tôi không bỏ qua đưa tay bắt lấy người đàn bà kia, kết quả thằng bé đột nhiên phát điên chạy tới cắn vào cánh tay tôi.
"Mịe nó!" Có thể nói thằng bé này dùng hết sức mấy năm bú sữa mẹ để cắn hắn, dấu răng rất sâu.
"Lô Kiệt! Mau buông ra!" Người đàn bà vội vàng kéo thằng bé sang một bên, vẻ mặt bà ta áy náy nhìn cánh ta bị cắn chảy máu của tôi: "Xin lỗi, do tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng, tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu."
Người đàn bà kéo cậu bé đến trước mặt của tôi: "Mau nói xin lỗi chú đi."
Thằng bé trừng mắt hung dữ nhìn tôi, không nói một câu.
"Mau nhận lỗi với chú!"
"Con không muốn!" Ánh mắt cậu bé quật cường, giống như một con thú nhỏ không có gì để mất cả.
"Mẹ bảo con xin lỗi!" Người đàn bà dần dần cao giọng nói, nhưng thằng bé vẫn không chịu cúi đầu.
Tôi thấy hai người bọn họ không ngừng tranh chấp, đang chuẩn bị nói bỏ qua, người mẹ kia giơ bàn tay lên, nặng nề tát xuống mặt của đứa trẻ.
...Chát!...
Âm thanh rất vang dội, không chỉ có mình tôi, ngay cả cậu bé kia cũng bụm mặt, hàm chứa nước mắt, khó tin nhìn về phía người đàn bà.
"Mẹ chưa bao giờ đánh con..."
"Lô Kiệt, mau xin lỗi chú đi!" Bà ta nói xong thì bật khóc, hai mẹ con cứ như vậy đứng ở trên hành lang trống vắng, không coi ai ra gì ôm nhau khóc nức nở.
"Xin lỗi." Cuối cùng cậu bé vẫn cúi thấp đầu nói xin lỗi, sau đó ôm tay của người đàn bà, hai người cùng nhau đi về phòng của mình.
"Việc này, thực ra tôi cũng không để tâm lắm..." Khi cậu bé cắn hắn một cái, hắn liền biết ít nhất cậu bé này chắc chắn là người sống.
"Gây phiền toái cho cậu rồi, đều do tôi giáo dục không tốt." Người đàn bà vuốt trán cậu bé, bà ta nhìn cánh tay đang chảy máu của tôi, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Trời tối, đêm nay tốt nhất cậu đừng nhắm mắt."
"Có ý gì?" Tôi còn muốn truy hỏi nhưng người đàn bà đã dắt theo đứa nhỏ trở lại phòng bệnh của mình.
"Vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ." Tôi quay đầu nhìn Tưởng Thi Hàm một chút, phát hiện cô ta vẫn nằm đàng hoàng trên giường cho nên ra khỏi phòng 9114, đi tới căn phòng của hai mẹ con mới vừa tiến vào.
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn vào bên trong, cậu bé lẻ loi ngồi ở trên ghế lau nước mắt, trên người mẹ cậu bé thì lại cắm đầy ống dịch dinh dưỡng, tựa như nằm ở trên giường bệnh ngủ say vậy.
"Trong phòng chỉ có hai mẹ con." Lùi về sau một chút, tôi nhìn tên phòng bệnh.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
(Chú thích: ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.)