Tôi tự hỏi lòng, vì một vài người không quen biết mà tự tăng độ khó trong công cuộc chạy trốn vì mạng sống của mình - như thế có đáng không?
Giữa dãy hành lang u ám, sắc mặt của tôi thay đổi liên tục. Tôi nắm chặt xâu chìa khóa, chuẩn bị đưa ra quyết định sau cùng.
... Đùng...
Một tiếng vang nho nhỏ xuất hiện trong căn ngục giam của Giang Phi. Không lâu sau, một thằng nhóc ướt đẫm bò ra từ rãnh nước.
"Tống Tiểu Phượng?" Tôi nhìn thằng bé vừa trồi lên kia. Chẳng ngời thằng nhóc này lại chui qua rãnh nước, bò đến phòng Giang Phi: "Sao cháu chạy lung tung qua đây vậy?"
Đứa bé biện bạch một cách oan ức: "Chẳng phải chú nói, nếu có người đi vào thì con nhảy vô rãnh nước trốn qua phòng khác hay sao? Con thấy có người chuẩn bị vô phòng bên này nè, nên bò lẹ lẹ qua đây nè."
"Đây là kẻ ngốc có phúc đức riêng sao? Nó hiểu nhầm ý của mình rồi! Cũng hên người bên này là tôi." Thằng nhóc cười một cách ngờ nghệch, còn tôi đành cười một cách miễn cưỡng: "Xem như ý trời rồi, mình cũng không cần phải băn khoăn nữa."
Tôi cầm chìa khóa, ưu tiên thả thằng con cả Tống Tiểu Uông ra trước. Giang Phi vừa nhìn thấy gương mặt xấu xí của thằng nhóc, bèn giật mình trốn sau lưng tôi: "Đáng sợ quá anh."
"Hai anh em nhóc này đều là kẻ đáng thương. Dù bề ngoài xấu xí, nhưng bụng dạ tụi nó không xấu đâu." Tôi dẫn hai đứa nhóc đi đến phòng giam của cô gái điên loạn. Vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ sẽ vô cùng xúc động, nhưng thái độ của ba người này khiến tôi càng thêm nghi hoặc.
Thật là khó hiểu khi hai đứa nhóc không hề nhận ra cô gái này. Bọn nó trốn vào góc khuất ngoài hành lang, dường như rất sợ tiếp xúc người lạ.
Trái lại, phản ứng của cô gái kia vô cùng mãnh liệt. Xiềng xích trên cổ thít chặt, nhưng cô ta giống như một con dã thú đang giãy giụa, vươn tay về hai đứa bé, miệng rống lên những từ ngữ chẳng ai hiểu nỗi.
"Em canh chừng chúng nó, đừng để bọn nó chạy loạn." Tôi chỉ vào hai anh em kia, căn dặn Giang Phi như thế, rồi tự mình cầm chìa khóa đi đến trước cửa ngục giam của gã tài xế taxi.
Trong tất cả mọi người, kẻ mà tôi không muốn thả ra nhất chính là tên này.
Gã ta có tâm thuật bất chính, và một điểm quan trọng khác, thằng này từng có ý định giết tôi.
Âm thanh mở khóa vang lên ba lần, tôi đẩy cửa sắt ra. Gã tài xế trung niên ngồi giữa phòng, ngạc nhiên nhìn tôi: "Chú mày giỏi nha!"
"Nếu muốn trốn khỏi đây, tôi cần mọi người thành tâm hợp tác. Hy vọng anh bỏ quách cái ý đồ xấu của anh đi!"
"Dĩ nhiên rồi man!" Gã tài xế đồng ý gãy gọn. Nhưng khi vừa bước ra ngoài, đôi mắt của gã liền tựa như một cái móc câu, nhìn chằm chằm và người Giang Phi.
Chiếc áo ngủ đơn bạc không thể nào che hết dáng người ma quỷ của cô ấy. Gã tài xế nhìn chằm chằm, không hề dời ánh mắt, dường như đang cố thưởng thức một loại sơn hào hải vị nào đó. Gã muốn nhai kỹ, nuốt chậm, soi mói từng góc cạnh trên dáng hình của Giang Phi.
"Vóc dáng ngon vỡi!" âm thanh nuốt nước bọt ừng ực của gã rõ to, không hề kiêng nể, thậm chí tôi đứng cạnh bên đều nghe thấy rõ ràng.
Tôi nhìn chằm chằm sau lưng gã, ngẫm nghĩ một lát, nhưng không hề nhắc khéo một lời.
Tiếp theo, tôi mở cửa căn phòng giam sát bên. Mùi máu tanh dày đặc bên trong vẫn chưa tiêu tan. Tôi còn thấy một vài găng tay tiệt trùng đã dùng qua trên mặt đất, giẻ cọ rửa vết máu, và cây lau nhà.
"Có lẽ màn máu và ngón tay lẫn trong rạch nước ban nãy đến từ căn phòng này." Mặc dù nhà ngục này được quét dọn qua, nhưng đâu phải dễ dàng để xử lý mọi thứ sạch sẽ. Còn nhiều mỡ thừa, máu, và xương cốt vụn vặt vẫn chưa được dọn dẹp.
"Bọn chúng không đơn thuần thực thi hành động giết người, mà còn làm một dạng thí nghiệm tàn nhẫn nào đó." Giữa phòng, có một cái bàn lớn. Tôi trông thấy những vết cắt chém của búa và dao hằn trên mặt gỗ, kèm theo khá nhiều hình thù mô tả các loại vết thương khác nhau, thậm chí cả dấu móng tay bấu chặt.
"Chẳng biết bị đau đớn nhường nào, mà người ta lại có thể bấu móng tay sâu vào mặt bàn, để lại dấu vết kinh tởm đến vậy?"
Chẳng còn phát hiện gì nữa, tôi bèn tiến đến căn phòng cuối cùng tại dãy hành lang.
"Theo lý thuyết, một tuần bảy ngày, vừa vặn phù hợp với bảy căn phòng. Vậy, căn phòng thứ tám này được dùng với mục đích gì?"
Tôi đang suy đoán lý do vì sao hung thủ lại lấy ngày trong tuần để đánh số từng phòng. Một trong những câu trả lời khả quan nhất hẳn là, dựa vào trình tự thời gian để hành quyết. Ngày thứ hai, hung thủ sẽ giết chết nạn nhân ở căn phòng thứ nhất. Ngày thứ ba, kẻ đó ra tay với nạn nhân ở căn phòng thứ hai. Cứ thế mà tiến tới.
Nhưng nếu như vậy, căn phòng không có bất cứ biển tên nào, ở vị trí thứ tám, được dùng làm gì?
Tôi thử từng chiếc chìa khóa trong tay, thử hết cả xâu, nhưng không có chìa nào tra vào vừa vặn.
"Lạ thật, căn phòng này có gì đặc biệt ư? Nó có chứa người bên trong à?"
Nghĩ mãi không ra, tôi đành từ bỏ.
Tôi tập hợp mọi người lại: "Tôi đã hình dung sơ bộ bố trí nơi này. Một lát nữa, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, mọi người cũng đừng hoảng hốt nhé, cố gắng giữ tỉnh táo.Giang Phi, em đứng phía sau, trông chừng hai đứa nhỏ, đừng để bọn chúng chạy lung tung. Vương Anh Nam, anh với tôi dẫn đầu, cách nhau khoảng 01 mét. Nếu tôi có bề gì, anh dẫn bọn họ chạy đi."
Bàn giao xong, tôi gỡ túi ni lon, lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra. Vì để màn hình đen kéo dài, nên lượng views sụt giảm nghiêm trọng, nhưng vẫn còn khán giả kiên trì chờ đợi.
"Các bạn coi stream ơi, xin lỗi nhiều nha. Chuyện vừa rồi khẩn cấp, đành khiến các bạn thiệt thòi rồi." Tôi không hề tránh né Giang Phi và Vương Anh Nam, lấy điện thoại ra livestream trước mặt bọn họ.
"Chà chà... chú mày cũng giấu kỹ dữ hen! Có cả điện thoại di động cơ à?" Vương Anh Nam ngạc nhiên tột độ, nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi: "Được cứu rồi! Mày gọi cảnh sát đi!"
"Tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng chiếc điện thoại này không có chức năng đó."
Lượng views tăng dần trong room, người người quay lại, bắn comment liên tục.
- Sao nãy giờ đen thui vậy anh? Anh streamer, cần anh giải thích.
- Chuyện gì vậy mọi người? Woaaaa.... Vùa màn hình đen xong, mới bật lên đã thấy style áo ngủ sexy kia! Mau thả vị tiểu thư kia ra, để ca đến liến màn hình!
- Ngục tù, dây xích, gái đẹp... Anh streamer, rốt cuộc anh định cho chúng tôi xem cái gì?
- Có lẽ, đây chính là một người đàn ông chân chính đây...
Từng người khán giả buông lời trêu ghẹo, chẳng ai nhận ra tình huống quẫn bách của tôi:
"Mọi người bình tĩnh, đừng nóng! Xác thật là tôi thân bất do kỷ. Tình hình hiện nay đang rất nguy hiểm, nếu có bạn bè nào sống tại khu vực Giang Thành đang xem livestream, nhờ báo cảnh sát liền dùm mình với! Theo mình đoán, nơi đây có lẽ là giao giới giữa khu Nam Giao Giang thành và bệnh viện tâm thần Hận Sơn!"
Tôi đã có manh mối khá nhiều, tất cả đều chỉ về cùng một hướng. Tôi chắc mẫm 99% rằng, đây chính là bệnh viện tâm thần Hận Sơn.
"Cao Kiện, anh đang làm gì vậy?"Giang Phi hơi ngạc nhiên, thấy cô ấy tiến đến, tôi vội dời chiếc điện thoại sang một bên.
"Cái gì nên hỏi thì hỏi! Ngày hôm nay, dù em thấy cái gì, cũng nhất định không được nói với ai nghe nhé." Ai từng dính liếu đến Âm Gian Tú Tràng đều không có kết quả tốt, ví dụ như cảnh sát Hoàng và tên Hoàng Quanh Hành đã chết kia.
Tôi dẫn đầu đội ngũ, cánh cửa sắt cuối hành lang cũng không được khóa lại. Tôi bước đến, kéo cửa sắt ra, trông thấy một bậc thang tối ngòm rộng tầm nửa mét, dẫn xuống một cái đại sảnh.
Tôi khom lưng, tiến đến. Ánh đèn lò mờ trên đỉnh đầu soi rọi, sảnh dưới không bóng người, cùng với một hàng ghế dựa được sắp đặt chỉnh tề.
Nơi đây trang hoàng na ná một tòa sảnh trong giáo đường. Tại đại sảnh, có một bức tượng điêu khắc, hình dạng chính là Chúa Jesus trong Ngày thụ hình.
Chỉ là, bức tượng này không giống với nguyên mẫu vốn có. Cây Thập tự giá kia bị treo ngược, trong khi đầu của chúa Jesus lại cúi xuống, cả gương mặt bị một quyển sách che lại.
Tôi bước đến, cầm quyển sách lên, thì ra là một cuốn Thánh kinh đã được dịch sang chữ Hán.
"Nơi này quá lạ lẫm, tốt nhất đừng đi lung tung. Mọi người cứ đi cùng nhau, đồng thời tìm kiếm lối thoát." Có nhiều căn phòng trong quần thể kiến trúc này, nếu bọn tôi muốn tìm được nẻo ra, chắc chắn phải tốn không ít thời gian.
Tôi đưa điện thoại di động lên, tận dụng ánh sáng của nó để quan sát. Khu kiến trúc này có vẻ được bỏ hoang khá lâu, nhưng dấu vết có người sinh sống tại đây rơi vãi ở khắp nơi.
"Khu trị liệu cấp II, Phòng bệnh nhân cưỡng chế uốn nắn hành vi, Phòng xử phạt, Nhà tắm công cộng..." Diện tích của căn bệnh viện tâm thần này rất lớn, tôi đi một vòng bèn trở về đại sảnh.
"Mày dẫn đường lung tung gì thế?" Gã tài xế giục: "Hay mày đưa điện thoại đây, để tao dẫn đường cho?"
Nghe gã nói vậy, tôi nhíu mày, ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ tên này có ý đồ với chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng này à?"
Tôi không thèm trả lời, mà tiếp tục đi về phía trước. Lần này, tôi chọn một hướng khác, nhưng vừa đi vài bước, tôi ngừng lại.
Bên trái của tôi, là một bức tường bị niêm phong kín kẽ với những tấm ván gỗ và đinh ốc đóng chặt. Bên tai phải tôi, là một căn phòng nhỏ chừng 20 mét vuông. Trong căn phòng này, tôi trong thấy một vài người đang mặc đồng phục bệnh nhân đứng đó.
Từng bộ đồ dày cộm phủ kín cả thân, giữa bóng tối mênh mang, tôi không thể nào thấy rõ đó là nam hay nữ, chỉ đủ thấy từng cái bóng mờ của họ đi tới đi lui.
"Bọn chúng là ai, đang làm gì thế nhỉ?"
Trên cửa phòng, có một tấm bảng ghi "Phòng khôi phục chức năng", nhưng có vẻ những người đó đang tiếp nhận hình phạt ở nơi này.
Tôi ra hiệu cho mọi người dừng lại, vốn dĩ định bụng né khỏi con đường này, tìm một lối khác. Nào có ngờ, biến cố liền xảy ra.
Trong nháy mắt, cả tòa nhà chìm vào bóng tối. Chiếc điện thoại di động trong tay tôi trở thành nguồn sáng duy nhất tại đây.
"Chuyện quái gì vậy?" Tôi lập tức dựa lưng vào vách tường, bước dần về hướng Giang Phi. Cả dãy hành lang đen kịt, áp lực dần dần tăng cao, khiến tôi cảm thấy thật khó thở, nặng nề.