Anh Lưu mù cũng cảm thấy kỳ lạ: “Em cho hai người đó coi gì thế?”
Tôi đưa cái túi cho anh Lưu mù: “Em đang đi nói cho anh nghe chuyện này đấy. Trước đó em có gặp một gã Hàng đầu sư, cuối cùng làm thịt kẻ đó.”
“...”
Tôi kể lại tuốt tuồn tuột tiền căn hậu quả, nhưng lượt ra những chi tiết liên quan đến Âm Gian Tú Tràng, còn lại là chẳng hề giấu giếm chi cả.
“Em nói em giết một gã tu luyện Hàng đầu Bay lượn tu luyện đến cảnh giới thứ sáu à?” Anh Lưu mù biết tôi không hề nói dối, nhưng quả thật cảm thấy rất khó tin: “Ai luyện Hàng đầu Bay lượn đến cảnh giới thứ sáu cũng được xem là cao thủ ở khu vực Nam Dương. Anh chỉ có thể nói, thằng em nhà chú đúng là may mắn hơn người, nhưng được cái làm thế đúng là thuận theo ý trời mà.”
“Chính xác, em đang thay trời hành đạo đấy thôi. Gã Hàng đầu sư đó dùng người sống để làm công cụ tế luyện, khiến người căm hờn.”
“Anh sợ mục đích của chú em cũng không đơn giản như thế.” Anh Lưu mù bèn bấm ngón tay tính toán, đến một hồi bèn dừng lại: “Lạ thay, lạ thay! Con đường phía trước của em hư vô mờ mịt, tựa như có một làn khói lạnh che phủ. Mỗi lần anh coi bói cho em, quẻ tượng hiện ra đều khác nhau, dường như... cứ ba ngày đổi một lần.”
Anh ấy chống đòn gánh xuống, sờ bả vai của tôi, rồi đến xương tay và xương gò má: “Xương cốt không có gì thay đổi cả, chắc chắn do nguyên nhân bên ngoài.”
Tôi không dám để anh Lưu mù tính tiếp. Chọc anh ấy là kẻ lừa đảo như thế, nhưng đôi khi anh ấy lại bói cực chuẩn, gần ra đến đáp án luôn rồi.
“Anh Lưu này, tròng mắt mắt đó chính là vật mà em soát người gã Hàng đầu sư kia tìm được. Anh xem coi, liệu màng thứ đồ này trên người có bị vận rủi hay không?”
Anh Lưu mù nhìn tròng mắt nằm bên trong chiếc túi thiêu màu đen, sắc mặt thay đổi kỳ lạ: “Mệnh quỷ à?”
“Anh biết nó hả?”
“Đâu chỉ đơn giản là biết, gia tộc anh có một vị tổ tiên đắc đạo đã chết dưới tay Mệnh quỷ đấy.” Anh Lưu mù lấy một quyển sách từ giỏ tre ra, bên trên chằng chịch mấy đường nét chữ viết theo lối thủy mặc: “Chỉ có một vài kẻ đi theo tà đạo mới dám nuôi Mệnh quỷ. Điều kiện ra đời của nó cũng cực kỳ khắc nghiệt. Người nuôi phải tìm ra một em bé chưa ra đời có ngày sinh Bát tự tương hợp với bản thân, sau đó mổ nó ra khỏi cơ thể mẹ lúc chưa sinh ra, nhưng không được để nó chết, rồi dùng tinh huyết để nuôi nấng nó. Mệnh quỷ sẽ trưởng thành cùng chủ nhân, ngoại trừ việc cầu tài – mưu vận, Mệnh quỷ có thể thay thế chủ nhân gánh chịu một lần sát kiếp.
Thế nhưng mà, đó không phải yếu tố đáng sợ nhất của Mệnh quỷ. Căn cứ tổ tiên ghi lại, hễ ai bị Mệnh quỷ bám vài, khí âm tà của nó sẽ thẩm thấu vào sao chiếu mạng của người đó. Nếu người đó không có số mệnh phú quý, chắc chắn sẽ vướng vào họa chết người bất thình lình.”
Anh Lưu mù thắt nút túi vải lại: “Con Mệnh quỷ mà chú em tìm được vẫn chưa trưởng thành. Nó còn trong trạng thái đần độn, không gây nguy hại đến chú em, những anh không chắc sau này sẽ thế nào.”
Tôi lấy lại cái túi, nhận ra đây là một củ khoai nóng hôi hổi. Đúng thật không nên soát loạn đồ người chết nha.
“Em cũng không nên lo lắng thái quá. Nuôi quỷ - Đuổi thi cũng tương tự nhau thôi, nghe quà thì rất âm tà, nhưng chủ yếu là do bản thân em. Mệnh quỷ là một con dao hai lưỡi. Nếu em có tâm tính lương thiện, không bị tà niệm của nó quấy nhiễu, anh đề nghị em nên giữ con Mệnh quỷ này lại. Không chừng một ngày nào đó, em gặp nạn, nó có thể cứu em một mạng, vì em mà chết.”
“Vậy, làm sao để nuôi Mệnh quỷ vậy anh?”
“Anh cũng không rõ lắm. Trong đạo thuật Mao Sơn có dạy pháp môn nuôi quỷ, nhưng anh khuyên chú em không nên cưỡng cầu. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên mới thích hợp.”
Nói chuyện với anh Lưu mù xong, tôi bèn lấy bản chép tay mà mình từng ghi lại các vật phẩm đổi mới của Âm Gian Tú Tràng ra, tham khảo ý kiến của anh ấy: “Anh Lưu, anh coi trong mấy món này, có món nào em dùng được hay không?”
Nhìn vào đủ thứ loại kỳ trân dị bảo trong tờ giấy, anh Lưu mù do đã quá quen với tình huống này, nên chẳng hề ngạc nhiên nữa: “Khi đã tu hành, phải một lòng một dạ đến suốt đời. Nếu em đã chọn tu đạo thuật Diệu Chân, vậy đừng nên thay đổi dễ dàng. Huống chi, mấy loại Hàng đầu, Quỷ thuật này có tác dụng phụ khá lớn, dễ gặp phản phệ lại bản thân.
Chiếu theo anh xem mấy món này, vật quý nhất có lẽ là hai cái công thức kia. Mặc dù Cố Bổn Hồi Nguyên đan là loại thuốc phổ thông, nhưng đa phần hiện nay là phiên bản hiệu chỉnh. Chỉ một vài đạo thống còn giữ lại công thức gốc của những vị luyện dược sư chân chính từ thời cổ đại mà thôi. Đây được xem là bảo vật vô cùng quý giá, có tiền cũng không mua được.
Ấy thế mà, mặc dù toa thuốc này quý giá, nhưng không có nhiều tác dụng cho lắm đối với em. Việc quan trọng nhất của em bây giờ là tu đạo để trúc cơ. Anh kiến nghị em nên mua Thông Mạch đan. Anh từng nghe bậc bề trên trong gia tộc giảng giải, loại Thông Mạch đan thượng đẳng có thể giúp người ta đột phá vượt qua cảnh giới Tọa Vong trong vòng một ngày, đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Về phần gối Du Tiên, bí thuật Tạo Mộng, thây khô Hồ tiên, đây đều là những món vật phẩm trong truyền thuyết. Cảnh giới của em quá kém, lấy mấy thứ này có khác gì người không biết không có tội – giữ của quý chính là có tội, sẽ gặp rủi ro bị kẻ tham lam rình mò.”
Lời anh Lưu mù phân tích rất chí lý. Tôi im lặng gật đầu. Cả hai nói chuyện đến tờ mờ tối mới ra về.
Tôi đi thẳng một mạch đến ngân hàng, ngồi tại đại sảnh, dùng điện thoại của Âm Gian Tú Tràng để gửi tin nhắn.
“Tôi muốn đổi Thông Mạch đan và công thức Cố Bổn Hồi Nguyên đan.”
“Đã trừ điểm tích lũy – đổi thành công – còn lại 16 điểm thưởng.”
Vừa nhận được tin nhắn trả lời của âm Gia Tú Tràng, vị giám đốc ngang hàng trung ương đã vội vã ra nơi này gặp tôi, nhìn xung quanh, rồi nhìn tôi, cười một cái: “Đã chuẩn bị xong đồ vật của anh, anh muốn đi lấy ngay bây giờ à?”
“Có hàng rồi à?” Tôi đến đây rồi mới nhắn tin, vẻn vẹn vừa qua vài phút. Chẳng lẽ Âm Gian Tú Tràng lại có thể đoán trước mọi việc hay sao?