Ông lão mặc chiếc áo có cổ thêu hình con rắn độc, tay cầm tờ giấy vàng, bấm tay đoán: “Chàng trai tên Cao Kiện này, tương lai mông lung, dữ nhiều hơn lành. Nhưng Thiên Đạo luôn chừa cho hắn một con đường sống. Nếu cậu muốn giết hắn, chỉ có cách bóp nát con đường sống kia.”
Giang Thần ngồi quỳ bên cạnh lão: “Đạo trưởng, làm thế nào mới có thể bóp chết con đường sống của hắn?”
“Quả thực không dễ dàng.” Ông lão càng suy nghĩ, càng thấy lạ: “Con đường phía trước của chàng trai này ngập tràn bóng tối, lại không hề có sao hộ mệnh, nhưng lần nào cũng có thể biến hiểm nguy thành yên ổn, dường như đến cả thánh nhân cũng có ý né tránh.”
Ông ta tính tới tính lui, thôi không bấm tay nữa, cau mày: “Số mạng của chàng trai này đã hòa làm một với Nguyên Thần, cùng nhau kết sợi tơ nhân quả, nếu như ra tay với hắn sẽ bị Nguyên Thần đánh đến trọng thương.”
“Nguyên Thần là gì?”
“Một loại Thần sát trong Bát tự, nổi danh hung hãn, không được tùy tiện đắc tội.” Ông lão lấy tờ giấy màu vàng đặt xuống đất, sau đó lấy ra chiếc Thiên Quỹ la bàn 33 tầng đặt ở giấy vàng phía trên: “Nếu muốn tìm sơ hở trong số mệnh của hắn, chỉ có thể dò xét từ những người xung quanh hắn mà thôi.”
Ông lão xoay chiếc la bàn, sau một thoáng chốc bèn dừng tay lại, thẫn thờ, bất động: “Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm?”
“Đạo trưởng, ngài đã nhìn thấy điều gì?”
“Hắn không chỉ dính dáng nhân quả liên miên với Nguyên Thần, mà còn kết duyên với Thần sát Hồng Loan, dường như Hồng Loan Thiên Hỷ đã sáp nhập vào số mệnh của hắn rồi, dẫn đến mọi chuyện đều thuận lợi. Thời vận của hắn vừa hung hiểm vừa may mắn. Trong 30 năm qua, ta chỉ mới thấy vài lần.”
“Số mạng của hắn kì lạ đến vậy sao?” Giang Thần vẫn chưa tin vào tai mình: “Cái tên Cao Kiện kia chính là một tên thất nghiệp lang thang ăn no chờ chết, chẳng lẽ là do phúc đức từ thời ông cha hắn?”
Ông lão trước mặt gã có thân phận rất đặc biệt, đến cả cha gã gặp ông ấy cũng cung kính mà gọi tiên sinh, ai ai cũng phải dõi mắt ngước nhìn, khiến Giang Thần cảm thấy không thoải mái.
Như ngày thường gã nhấc chân là có thể dẫm chết con kiến, bỗng nay có người xem mình cũng như con kiến ấy vậy. Sự thay đổi quá lớn như thế làm Giang Thần nổi lên sát khí trong lòng.
“Nó không chỉ lạ, mà còn …” Lão già chưa kịp dứt lời, chiếc la bàn vốn đặt ở trên tờ giấy vàng bỗng xoay tròn, rồi bật lên trên: “Thiên Quy bị che mờ, tội ác tày trời ư?”
Tay lão run run, không cẩn thận lại tự túm lấy mấy cọng râu của chính mình: “Dường như thằng này còn mang ân oán ngút trời với Thần sát Thập Ác!”
“Thập Ác ư?”
“Vô cùng nguy hiểm và tàn bạo, phá vỡ mọi nguyên tắc! Nếu không may, người thường động vào sẽ bị tan cửa nát nhà nhưng thằng nhóc này thì ngược lại. Nó có thể vùng vẫy giữa hiểm nguy, đồng thời kết nhân quả với Thập Ác!” Lão im lặng suy nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu. Chiếc la bàn vẫn cứ hướng lên trên, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Kim nam châm giật hai lần, chỉ về hướng nam - vị trí của Chu Tước.
“Nhất Ngộ bị bắt giữ - Nhị phùng bị chém đầu! Đây là số mệnh của Thần sát Vong Thần. Tại sao nó lại xuất hiện trên người hắn? Chẳng lẽ hắn đã từng giết chết Vong Thần? Thật kì lạ.”
Chiếc la bàn hôm nay có vẻ không nhạy, lại như muốn chống lại lão. Ông ấy vừa mới đề cập đến số mệnh Vong Thần, thì 33 vòng bên trong lẫn bên ngoài của chiếc la bàn Thiên Quỹ bỗng nhiên đảo ngược lại, cuối cùng ngừng lại ở sao Thiên Ất. Chúng nó di chuyển như gặp Đế vương, toàn bộ cúi đầu xưng thần.
“Là ngôi sao may mắn nhất, Thiên Ất Quý Nhân!”
Ông ta hét lớn một cách bất ngờ, sắc mặt tái lại, bấm tay nói: “Nguyên Thần, Hồng Loan, Thập Ác, Vong Thần, Thiên Ất, có đến 05 loại Thần sát đan xen trong số mệnh của kẻ đó. Mệnh vận của người này quả thật hiếm thấy.”
Phản ứng của lão càng ngày càng mạnh. Giang Thần thấy vậy, bèn cảm giác rất khó chịu: “Đạo trưởng, nếu tôi muốn nguyền rủa thằng này...”
“Việc ấy ngàn lần không được! Có thể kết mạng cùng Nguyên Thần và Thập Ác, thần chú bình thường không hề ảnh hưởng được đến kẻ này. Thậm chí có dùng chú pháp cấp cao cũng có thể bị phản tác dụng.” Lão cất chiếc la bàn, tắc lưỡi liên tục vì hình ảnh kỳ lạ vừa rồi.
“Chẳng lẽ không có cách để đối phó với hắn hay sao?” Giang Thần thực không cam lòng: “Tuy hắn biết chút ít đạo thuật, nhưng tôi đã điều tra kĩ. Hắn không hề được học từ ai cả, có chăng chỉ là may mắn học trộm vài chiêu từ đâu đó.”
“Tuy nhà họ Giang của cậu là một cái đầu rồng độc chiếm Giang Thành, đè lên Long mạch, nhưng Bát tự Thần sát vẫn còn quá nhiều bí ẩn. Người phàm chỉ có thể tin vào số mệnh, không thể làm trái với số mệnh. Động tới hắn, nhà cậu quả thật không đạt được lợi ích gì đâu.” Lão quyết định không giúp đỡ Giang Thần.
“Đạo trưởng, quả thật là tôi cũng không muốn động vào hắn, chỉ là Cao Kiện hắn quá đáng với tôi.” Giang Thần tỏ vẻ có chuyện mà khó nói nên lời, rồi nghiến răng nghiến lợi: “Thật không dám giấu giếm, Cao Kiện chính là bạn trai cũ của vợ tôi. Trong tiệc cưới của tôi, hắn phá phách hết cả, làm tôi vô cùng xấu hổ với mọi người. Hơn nữa, hắn còn kể với vợ tôi về chuyện tôi nuôi tiểu quỷ, làm cho vợ chồng tôi xào xáo đến tận bây giờ.”
“Từ từ.” Ông ấy nhíu mày: “Cậu nói hắn biết cậu nuôi tiểu quỷ à?”
“Đúng vậy, hôm tiệc cưới của tôi, tôi đã chuẩn bị một con tiểu quỷ định trừng phạt hắn. Không ngờ hắn lại có đạo thuật phòng thân.”
“Láo xược!” Nghe xong, ông ấy tức giận, mắng Giang Thần: “Vốn dĩ con tiểu quỷ mà tôi đưa cho cậu không phải loại bình thường. Trước khi nó chuyển kiếp, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm!”
Ông lão lên giọng quát lớn, Giang Thần chẳng dám trả treo lấy một câu, đành vâng vâng dạ dạ: “Đạo trưởng, kỳ thật hôm nay thỉnh ngài tới, là còn một chuyện muốn nói với ngài. Hiện giờ, vợ tôi đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Cô ấy thức cả đêm, tiểu quỷ chậm chạp không thể nhập vào người cô ấy. Cứ như vậy, chỉ sợ sẽ làm tốn thời gian.”
“Cô ấy là vợ của cậu. Nên làm như thế nào, tôi không phải nói nhiều, nhưng nếu ảnh hưởng đến chuyện lớn của tôi, đừng trách tôi vô tình.”
“Đó là việc của tôi.” Giang Thần cúi đầu: “Chỉ là Cao Kiện luôn có ý định chiếm lấy cô nàng. Tôi sợ hắn sẽ đến quấy rối. Ngộ nhỡ hắn và cô ta nối lại tình xưa, thì con tiểu quỷ đó sẽ nhận hắn làm cha. Cuối cùng, chẳng phải chúng ta mất cả chì lẫn chài à?”
Lão vuốt vuốt nơi cổ áo có hoa văn hình con rắn độc. Cuối cùng, lời của Giang Thần cũng tác động đến lão: “Cha của tiểu quỷ chỉ có thể là cậu, đây chính là phần quan trọng nhất trong kế hoạch của tôi. Còn tên Cao Kiện ấy, chính tay tôi sẽ xử lí.”
Ông lão lấy ra một lá bùa đen, vẫy tay ra ngoài cửa. Chốc lát sau, một người trẻ tuổi mặc y phục màu đen với thân hình gầy còm tiến vào trong phòng: “Quỷ Hữu, đêm nay hãy cầm lá bùa này đến thử độ sâu cạn của người kia. Đừng nóng vội, càng không cần miễn cưỡng.”
Chờ người trẻ tuổi bận bộ đồ đen ấy rời đi, Giang Thần mới dám mở miệng nói: “Đạo trưởng, người đồ đệ kia còn không cao lớn bằng tôi, liệu cậu ta có thể là đối thủ của Cao Kiện không?”
“Ngươi yên tâm, tuy nó không được tôi đích thân chỉ dạy, nhưng nó chuyên tu Quỷ đạo, là một trong những đệ tử nguy hiểm nhất của tôi.” Khuôn mặt của lão trở nên rất tàn nhẫn: “Cách tốt nhất để đối phó với những người có số mệnh mông lung chính là cắt đứt mớ hỗn độn ấy, chỉ cần có cơ hội, lập tức phải giết hắn ngay.”
Cả hai dường như đã tìm được tiếng nói chung, cười vang một cách rất nham hiểm trong phòng đọc sách.
...
Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, lúc này Diệp Băng đã khóa trái cửa phòng ngủ, miệng cứ nhắc đến một cái tên nào đó mãi.
Cô ấy ôm chặt chiếc gối bằng hai tay, lộ ra đôi chân thon dài. Thoạt nhìn, trông cố ấy tiều tụy hơn xưa, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi bất tận.
Trước mặt cố ấy, là một con búp bê mới đặt ở góc phòng.
Món đồ chơi bị ném ở trong góc, xung quanh không có gió, lại không có ai đụng vào, vậy mà nó chuyển động nhẹ nhàng như thể nó cũng có sinh mạng của mình. Dường như đầu của nó bị một sức mạnh nào đó lôi kéo ra khỏi thân người. Sau một khoảnh khắc, cái đầu tinh xảo và xinh đẹp của con búp bê kia rơi từ trên vai xuống, lăn đến gần mép giường.
Diệp Băng đối mặt với tròng mắt làm bằng nhựa của con búp bê kia. Hai bên nhìn nhau. Cô ấy cảm thấy ớn lạnh, tựa như có người bò ngang cơ thể mình, nằm cạnh mặt, thì thầm vào tai: “Mẹ ơi!”
……
Sau khi rời khỏi nhà của Thiết Ngưng Hương, tôi rảo bước đến nhà anh Lưu mù. Đúng là anh ấy đã giúp tôi quá nhiều. Nhất định sẽ có lúc tôi trả ơn anh ấy.
Bước vào ngôi nhà nhỏ của anh Lưu, tôi không nói gì cả, lặng lẽ lôi anh Lưu mù đang cầm quyển Đạo kinh ra xe taxi, trở lại phố Đinh Đường.
Mua vài gói đồ nhắm trên đường, sau đó đóng cửa tiệm, dọn bàn nhỏ ra, rồi tôi mời anh Lưu mù một ly rượu Đồng Tiên từ bình rượu còn dư lại.
Nhìn trên bàn rượu ngon đồ ngọt, mùi hương thơm vô cùng, nhưng anh Lưu mù vẫn không dám động đũa. Anh ấy vừa nuốt nước miếng, vừa nhìn tôi cảnh giác: “Cao Kiện, chú em đang có ý định gì? Anh cảnh cáo chú, đừng bao giờ có ý định động vào Lôi phù của dòng họ nhà anh. Nó mới chỉ là phôi phù, cần ôn dưỡng khá lâu mới có thể khôi phục nguyên khí.”
“Anh đùa à? Anh nghĩ thằng em Cao Kiện này là loại người đó ư? Hôm nay mời anh tới, chính là để cảm ơn anh. Đừng nói nhiều nữa, nếm thử chút rượu này đi.”
Tôi rót rượu, đưa cho anh Lưu mù, nào ngờ cái anh Đạo sĩ này lại ngồi yên mà niệm Tĩnh Tâm chú: “Người tu đạo ý chí vững như đá trong biển ngầm, không vì rượu thịt mà vi phạm chính những nguyên tắc của bản tâm. Cao Kiện, rốt cuộc em có chuyện gì? Cứ việc nói thẳng đi!”