“Em yên tâm! Từ khi em đi du học, anh đã buông bỏ mọi hy vọng về em rồi. Sở dĩ hôm nay anh đứng ra đây, là trả lại em món nợ ân tình ngày ấy. Năm đó, khi anh bị quản chế vì bị nghi ngờ dính líu đến vụ án mạng liên hoàn trong đêm mưa, cả lớp chỉ có mỗi một mình em tin tưởng anh trong sạch.”
“Giờ anh nhắc đến chuyện đó làm chi nữa...” Dường như Diệp Băng chợt nhớ đến chuyện xảy ra năm đó nên nói nhỏ dần: “Chúng ta đều đã trưởng thành.”
“Đúng vậy, vì chúng ta đều trưởng thành, nên anh chỉ đứng ra cảnh báo cho em một câu như thế này, chứ không phải như trước kia, vì cứu em mà chôn vùi đi chính mình.” Giừa làn khói bụi mờ nhạt, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của Diệp Băng: “Nhớ kỹ lời anh nói lúc nãy, đó là những từ ngữ cuối cùng mà anh muốn nói với em.”
Không cần thiết phải đợi ở đây nữa, tôi liếc qua “đám bạn cũ” đang ngẩn ngơ và kinh ngạc ngồi cùng bàn, cùng với những “vị khách và bạn hữu” giấu đầy ý đồ trong sảnh đường hiện tại.
Đám cưới này hết sức xoa hoa, nhưng chẳng có bất cứ hương vị hạnh phúc nào. Thật ra, tôi rất muốn cướp lấy micro trên tay Giang Thần rồi thét lớn: “Xin lỗi mọi người, cho tôi được nói thẳng. Tất cả mọi người ở đây, có mấy ai dám nói là mình ngay thẳng, trong sạch hay không?”
Thấy tôi định quay đi, Giang Thần biến đổi nét mặt; nếu cứ thả tôi đi như vậy, mặt mũi của gã sẽ mất sạch. Nhưng gã cũng sợ, nếu cứ khăng khăng giữ tôi lại, tôi điên máu lên rồi lớn chuyện, hôn lễ sẽ khó mà cử hành tiếp.
Tha cũng không được, mà chặn lại cũng không xong, ngay lúc tôi xoay người, bỗng trên mặt Giang Thần hiện ra một vẻ vô cùng độc ác.
“Nếu anh đã đến, thì đừng đi vội vã. Ngồi xuống uống một ly rồi hẵng đi.” Gã đưa tay trái chạm vào vai của tôi. Ngay lúc này, tôi có cảm giác như mình bị một đầu rắn độc dòm ngó, một làn khí lạnh lẽo, kỳ quái thổi vào trong người.
Nếu lúc này tôi dùng điện thoại của Âm Gian Tú Tràng quay chụp, ắt hẳn có thể phát hiện ra một chuyện. Con tiểu quỷ mà Giang Thần nuôi trên người đang men theo cánh tay của gã, bò đến vai tôi. Hai ngón tay dị dạng của nó đang chuẩn bị cắm sâu vào mắt tôi.
Rùng mình một cái, tôi nhận ra cảm giác này quá quen thuộc, y hệt con lệ quỷ bóp cổ tôi từ phía sau lưng trong cái đêm ở lại Nhà trọ An Tâm.
Sợ ác quỷ muốn hại tôi, tôi cũng phản xạ nhanh không kém. Tôi dùng bàn tay đã từng kết ấn sử dụng Thiên Đô lôi phù, khép bốn ngón tay trỏ, giữa, áp út, và út vào trong, dùng ngón cái đè lên trên bốn móng tay kia. Có lẽ do đã quen với tư thế này, tôi vừa làm một lần đã kết thành Chưởng Tâm lôi ấn.
“Cao Kiện, có một số người mà mày mãi mãi đừng bao giờ chọc đến, lại phải ngưỡng mộ suốt đời. Hôm nay, tao dạy tạm cho mày một bài học, sau này có thời gian tao sẽ từ từ chơi chết mày!” Bỏ micro sang một bên, Giang Thần thì thầm từng chữ qua kẽ răng, giữ âm điệu sao cho chỉ có tôi và gã nghe được.
“Lửa giận công tâm à? Cuối cùng mày đã lộ bản tính.” Vừa chú ý đến lời nói của Giang Thần, kết hợp với cảm giác lạnh lẽo đang lùa sang, tôi liền biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc Giang Thần mấp máy môi niệm chú, tôi cũng mặc niệm mấy câu Lôi ấn Phù pháp mà Lưu Bán Tiên từng dạy.
“Mày còn già mồm à? Hôm nay để tao thu một món lại đầu tiên. Khoét mắt nó cho ba ba!”
Một làn khí âm hàn chỉa thẳng vào mắt tôi, tựa như đang có hai cây dao găm nhọn muốn chọc thủng trùng mắt của tôi vậy. Thế nhưng, tôi đâu dễ khoanh tay chịu chết như thế.
"Lôi đình hào lệnh, cấp như tinh hỏa, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, càn la đạt na, động cương Thái Huyền, trảm yêu trói tà, sát quỷ vạn thiên! Hung uế tiêu tán! Đạo khí trường tồn!"
Tay tôi đã kết lôi ấn thành công, kết hợp với câu chú đang niệm lầm bầm trong miệng, chụp nhẹ về cánh tay của Giang Thần một cái. Mặc dù tôi không cầm lá bùa trong tay, không thể thỉnh thần phật bát phương, nhưng uy lực còn lại của phôi bùa lôi phù kia đều dung nhập vào trong đòn đánh này!
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi vỗ nhẹ vào tay Giang Thần một cái, nhưng thực tế chính là dư uy của lôi phù đã trấn áp con tiểu quỷ kia, khiến nó bị thương nặng, thét to một tiếng chói tai rồi bò lại trên cơ thể Giang Thần.
Trong tình huống bình thường, uy lực của một chưởng này không hề mạnh mẽ như thế. May mắn thay, hiện nay đang là thời điểm nắng sáng bừng bừng, lúc lúc dương khí và nhân khí dồi dào nhất. Loài tà mị vốn dĩ yếu ớt, trong khi tiểu quỷ cũng không thuộc loại quỷ vật chuyên dùng để giết người.
Lần này, con quỷ nhỏ đó không thể làm hại tôi, ngược lại bị tôi hù dọa ngất ngớ, đành lùi lại thân thể của Giang Thần. Nó bị tổn thất huyết khí, hậu quả liền đối ứng trên người chủ nhân.
“Mày...!” Cảm giác tay mình như bị điện giật, Giang Thần nhanh chóng giựt tay về. Gã lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, đụng vào một bàn ăn, té bệch xuống đất.
Vốn dĩ, tôi không ngờ hậu quả phản phệ của con tiểu quỷ kia lên người chủ nhân của nó lại nghiêm trọng đến vậy. Chẳng qua là, tự gây nghiệt chẳng thể sống lâu, tôi không thèm mảy may đồng tình với bất cứ bộ dạng nào của gã Giang Thần này.
“Anh chính là người thừa kế tập đoàn bất động sản Giang Cẩm nha, đừng có bắt chước bọn thanh niên đầu đường xó chợ chơi trò giả vờ ăn vạ. Mọi người làm chứng cho tôi nhé, tôi chỉ chạm nhẹ anh chú rể này mà thôi.”
Từ trên nhìn xuống, Giang Thần nổi trội hơn người giờ đang nửa nằm ngồi trên mặt đất. Bộ u phục trắng tinh nhuộm thấm màu nước ngọt trên bàn tiệc, hoa hòe sặc sỡ, tựa như một con gà hoang dại.