“chị Phi, chị Phi, anh nói nghe hay thiệt ha!”
“Giả Thanh Bạch, đừng nghĩ là anh không biết em là loại người gì. Nếu em còn ăn nói bất kính về chị Phi, anh xé miệng em ra đấy”
“Anh…”
Hai người ngồi đối diện lại cãi nhau, Giang Phi không chịu được nữa, ném túi xách lên bàn: “Im lặng nào!”
Mái tóc mới nhuộm đen của cô ấy xõa trên vai, sắc mặt ngày càng khó chịu: “Nếu muốn gây chuyện, hai người có thể ra ngoài, đừng làm loạn chỗ này khiến tôi xấu hổ.”
Hình ảnh lúc này của Giang Phi mới đúng là ấn tượng ban đầu của cô ấy trong lòng tôi, tuy là có chút không yêu kiều, nhưng rất vững vàng.
Giả Thanh Bạch từ sớm đã không ưa Giang Phi, cười khẩy: “Tôi đang nói chuyện với bạn trai, người ngoài như cô xen vào làm gì?”
Diệp Vĩ Long cũng cảm thấy nóng mặt: “Chị Phi, hôm nay em phải khó khăn lắm mới trốn được ba, chúng ta ra ngoài ăn một bữa được không?”
“ Các người không đi đúng không?” Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Phi lạnh lùng, lấy điện thoại, bước ra ngoài: “Cao Kiện, chờ em một chút, em đi gọi điện thoại.”
Cô ấy lướt qua người tôi, dáng người quyến rũ, thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.
“Cạch” Nửa thanh tre ở trong tay tôi, nửa còn lại rơi xuống đất. Đáng sợ hơn là khi tôi đánh rơi thanh tre ấy, trong tay tôi chỉ còn chữ “Tiểu”, chữ “Cát” kia lại vô tình ở nửa còn lại của thanh tre.
“Chết! Như này là sao? Số mệnh của tôi đen đủi thế à? Không lẽ thẻ phúc lộc cũng không thể thay đổi vận khí của tôi sao, thật là uất ức đến lăn đùng ra chết?”
Âm thanh phát ra từ tôi làm cho hai người kia chú ý: “Thanh tre? Anh cất gì trong túi vậy?”
“Không liên quan tới hai người.” Tôi cất thẻ một ngày phúc lộc đi, lại nhìn vào những đồ vật bên trong, một hộp thổ cẩm to bằng bằng một bàn tay và một viên đá kì lạ màu đen.
“Tôi khuyên anh từ nay về sau đừng dính líu gì đến chị Phi, anh không phải người hợp với chị ấy, sống ở đời phải biết lượng sức mình, đừng làm con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chị Phi với anh chẳng qua cũng chỉ là vui chơi mà thôi.” Diệp Vĩ Long chê tôi một lượt từ đầu đến chân, từ khí chất bên ngoài đến cách ăn mặc, nói tôi không ra gì, như thể một thằng ngốc vừa lên thành phố vậy.
Bên cạnh gã, Giả Thanh Bạch thỉnh thoảng lại đệm thêm vài câu, cứ như là tôi cũng tham tiền giống cô ta vậy, vì tiền mà bán đi cả nhân cách của mình.
Hai người họ chỉ trích tôi rất gay gắt, tôi chẳng để ý họ làm gì, so với cả nghìn người ở sở cảnh sát buộc tội tôi giết người vào năm năm trước, hai kẻ kia chỉ như hai chú ruồi bé nhỏ.
Tôi ngáp một cái, trong đầu nghĩ về những kế hoạch sắp tới, là 1 streamer siêu kinh dị, tôi chỉ có thể tự hoàn thiện thêm bản thân.
Hai người họ cùng nói, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tôi cũng không phản bác, trước nhận lấy biên lai, sau định lấy ra tấm thẻ đen được Âm Gian Tú Tràng cấp. Ông chủ cửa hàng, người khuyên can chúng tôi lúc nãy vội vã chạy ra, nhìn vào dãy số trên hóa đơn, rồi bắt tay tôi.
“Năm, sáu vạn thôi mà.” Giả Thanh Bạch dựa vào người Diệp Vĩ Long, nhắc tới tiền, cô ta chẳng khác gì một con mèo hoang đang động dục, duỗi tay ra, khoe khoang: “Chiếc nhẫn kim cương anh mua cho em cũng đâu đó vào mười vạn chứ nhiêu. Có những người cố gắng đến mức nào cũng chẳng kiếm được ngần này đâu.”
“Đủ rồi! Các người không thấy mất mặt, nhưng tôi mất mặt thay các người.” Giang Phi gọi điện thoại xong, đi vào trong nhà hàng, còn dẫn một người đàn ông trung niên đi theo mình.
“Bác?” Diệp Vĩ Long thấy gã đàn ông kia sợ hãi đến mức đứng bật dậy: “Sao bác lại đến đây?”
“Nếu ta không tình cờ đi bàn chuyện kinh doanh ở gần đây, chỉ sợ mày lại gây thêm chuyện cho cha mày” Người đàn ông này hào hoa phong nhã, ông ta mang lại cho tôi cảm giác uy quyền mà chẳng cần phải giận dữ. Thật ra ở Tân Hỗ, bác của Diệp Vĩ Long còn tên tuổi hơn cả cha nó, ông ta mới là người thành lập chuỗi nhà hàng điện tử, chẳng qua ông ta chỉ đứng sau giật dây, không muốn xuất đầu lộ diện. Ông chú này thích nghiên cứu những đồ ngọc và nhiều thứ khác mỗi ngày.
Hộp thổ cẩm này được làm rất cẩn thận và đẹp mắt. Những hoa văn trên đó đều được thêu bằng những sợi tơ vàng óng. Trên đỉnh hộp, còn có một cái khối ngọc nhỏ được khắc hình trái tim trên đó, lại được phủ bởi lụa vàng. Nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đây không phải một chiếc hộp bình thường.
“Nếu bán cái hộp này đi xem chừng sẽ được không ít tiền, những vật phẩm của Âm Gian Tú Tràng quả nhiên đều là đồ quý.” Tôi chỉ tình cờ xem qua một cái, nhưng cũng đã bị “người trong nghề” chú ý tới, bác của Diệp Vĩ Long không cãi nhau nữa mà đi về phía tôi.
“Chàng trai trẻ này, có thể cho tôi xem qua chiếc hộp ngọc đó được không?” Trong mắt ông ta hiện rõ sự mê mẩn: “Hạt ngọc này thật cao cấp, tôi chưa bao giờ nhìn thấy viên ngọc nào đẹp như vậy, được bện từ chỉ vàng, kỹ xảo lại vô cùng kì diệu. Chàng trai, tôi đồng ý trả mười vạn cho hộp ngọc này.”
“Không bán.” Tôi nhíu mày, ông ta nhất quyết trả giá với tôi. Hôm nay đúng là không nên đi cùng Giang Phi tới đây mà.
“Hai mươi vạn thì sao?”
“Vật này không phải để bán.”
Gã trung niên này xem chừng rất tự tin: “Hộp ngọc này trong tay cậu chỉ là hạt bụi bình thường, không bằng bán cho tôi. Tôi có một khối tâm ngọc mua từ tận Myanmar về, giá phải đến cả trăm vạn, là loại ngọc đôi kết hợp, tuy rằng trong đó có một vết nứt, nhưng cũng là vật quý giá, một chiếc hộp quý như vậy lại thiếu đi hòn ngọc xứng với giá trị của nó. Nếu cậu thấy hai mươi vạn còn ít, vậy tôi trả thêm cho cậu năm vạn nữa, cậu thấy sao?”
“Không có hứng thú.” Tôi đã hết kiên nhẫn ở chỗ này, giờ có là ai tôi cũng không để bụng, ôm chiếc túi đen đi ra.
“Chàng trai trẻ, đừng tham lam quá, 25 vạn là giá cuối. Nếu không phải là ngọc Liên Tâm hiếm thấy trên đời, lại có một trái tim được khắc trên chiếc hộp, tôi mới sẽ không……”
“Ngọc Liên Tâm hiếm thấy trên đời sao? Nếu như ông thật sự biết được giá trị của nó, vậy ngọc của tôi đáng giá bao nhiêu?” Diệp gia này thật khiến tôi bực bội mà. Đứng yên tại chỗ, đặt hộp ngọc lên bàn, một tay tôi mở nắp hộp ngọc.