Diệp Băng là người luôn lạnh lùng cao ngạo, giờ này tiều tụy ngồi trong 1 góc sofa. Sau khi mất đi toàn bộ ánh hào quang, cô chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ bình thường.
Tôi nhớ lại dáng vẻ mặc áo đẹp đi xe sang vênh váo khinh người trước đây của cô ấy, lại nhìn bộ dạng suy sụp của cổ hiện giờ, chậm rãi đặt ly xuống: "Anh sẽ giúp em bắt tiểu quỷ, nhưng có nhân ắt phải có quả, sau này em phải vô điều kiện nghe theo anh một chuyện."
Sở dĩ tôi nói như vậy, là bởi vì Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn - ba từ này từng xuất hiện qua lời kể của Cổ tiên sinh, rất có thể cũng liên quan đến kế hoạch của Song Diện Phật. Tôi phải sớm chuẩn bị, tránh đến lúc đó trở tay không kịp.
Diệp Băng hai tay nắm chặt làn váy: "Chỉ cần không vi phạm... "
"Em không có lựa chọn nào khác, chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý." Tôi cầm túi xách màu đen đứng dậy, đi về phía cửa phòng.
Đợi đến khi tay của tôi chạm vào tay nắm cửa, phòng khách truyền đến tiếng của Diệp Băng: "Em đồng ý, anh bảo em làm cái gì cũng được, chỉ xin anh hãy đánh đuổi con quỷ em bé đó, đừng để nó tới quấy phá em."
Sau khi nói xong, cô gục đầu ở trước ngực, trong lòng tràn ngập khuất nhục, khổ sở, và có một chút hối hận.
"Tốt, anh tiếp nhận ủy thác của em."
Cái này với tôi chỉ là một cuộc giao dịch, chí ít bản thân tôi cho là như vậy.
Trở lại phòng, tôi lại hỏi thăm một ít tình tiết, tiểu quỷ kia bình thường phải sau nửa đêm hoặc là lúc Diệp Băng ngủ mới xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu, lặng yên không một tiếng động.
Tôi tra xét phòng ngủ của Giang Phi và Diệp Băng, nam bắc đều thông, không giống địa phương hội tụ tà vật.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trong vườn trồng hoa hướng dương. Loại thực vật này cần tắm trong ánh mặt trời mới có thể sinh trưởng khỏe mạnh, cây cỏ um tùm, đều mọc rất tốt. Mặc dù nơi đây không không phải là vùng đất có phong thủy cực tốt, nhưng ít ra cũng coi như là khu cư dân thượng đẳng.
"Phong thủy rất ổn, hèn chi tiểu quỷ kia chỉ dám nhân lúc nửa đêm âm khí nặng nhất mới xuất hiện."
Biệt thự của Giang Phi gầm tầng trệt và lầu 2, tầng trệt là phòng khách, hai cô đều ở trên lầu 2.
Tôi tra xét toàn bộ một lần, không phát hiện trong phòng có thứ gì bố trí không phù hợp phong thủy thông thường: "Bây giờ chúng ta chiếm giữ địa lợi, nhân hòa, tiểu quỷ kia không tạo nổi sóng gió gì đâu. Tối nay, mọi người cứ hành động theo sự chỉ huy của tôi, không nên hoảng sợ, miễn cho tự loạn trận tuyến."
"Vậy anh có cần đạo cụ làm phép nào không?" Giang Phi nhiệt tình mở miệng nhắc nhở, cô ấy dẫn tôi vào một căn phòng chứa đồ lặt vặt: "Ngày xưa nghe người ta nói mấy thứ bẩn thỉu quỷ quái tà vật sợ máu chó mực, gạo nếp, rượu Hùng Hoàng, cho nên đã kêu người ta mang đến rất nhiều."
Bên trong phòng chứa đồ lặt vặt chất đống 2 bao gạo nếp loại lớn, còn có máu chó mực được đậy kĩ, và 3 vò rượu hùng hoàng loại nhỏ, nơi góc tường còn có một con gà trống lớn mào đỏ lông trắng rất oai phong đang đi tới đi lui.
"Chuẩn bị đầy đủ thiệt." Theo lý thuyết thì mấy thứ này quả thật có thể trừ tà, những vị kỳ nhân dị sĩ trong dân gian không có bùa làm phép, nhiều khi sẽ dùng mấy thứ này để bù đắp. Nhưng vấn đề là, tôi đang tu luyện Diệu Chân tâm pháp chính thống, không biết sâu lắm về mấy thứ kỳ thuật dân gian này. Tôi muốn tiêu diệt tiểu quỷ, là dựa vào Trấn Áp Phù trên người.
"Mấy người nắm ít gạo nếp bỏ vào túi, còn nữa mấy thứ như hạt của hoa hướng dương, đậu xanh cũng có thể mang theo một ít bên người, còn như máu chó mực hay gà trống lớn tạm thời khoan hãy thả ra ngoài, miễn làm cho tiểu quỷ sợ, dọa nó không dám xuất hiện."
Ánh tà dương dần buông xuống, Diệp Băng và Giang Phi đi phòng bếp nấu cơm. Diệp Vĩ Long lại thề phải vạch trần âm mưu của tôi, để cho hai cô chị xinh đẹp thấy rõ ràng bộ mặt thật sự "đáng ghê tởm" của tôi.
Tôi nghĩ, thêm một người cũng chẳng sao nên chả thèm quan tâm, chỉ hy vọng chuyện xảy ra đêm nay không tạo ... cho "Tiểu thiếu gia" này thêm bóng ma tâm lý gì nữa. Trái tim yếu ớt của gã đã không thể chịu nỗi bất cứ giày xéo nào thêm nữa.
Trước nửa đêm, 12:00, trong phòng không có chuyện gì bất thường, mấy người chúng tôi ăn cơm xong ngồi yên trên sofa xem phim.
"Vĩ Long, chúng mình vào phòng nghỉ ngơi đi, trên thế giới này làm gì có quỷ? Đều là lo sợ không đâu, những suy nghĩ đó được những kẻ có lòng dạ không trong sạch tạo ra." Giả Thanh Bạch khóc sướt mướt suốt một ngày, lấy cái chết để đe dọa cũng tiêu hao không ít thể lực, sớm đã mệt mỏi.
Diệp Vĩ Long cũng bắt đầu nghi ngờ tôi, trong phòng ánh đèn sáng trưng, bên ngoài lại có hệ thống camera giám sát và bảo vệ tuần tra, trong phòng làm sao có thể chuyện ma quỷ?
"Hai em chịu không nổi cứ đi ngủ trước, phòng ở tầng trệt cứ tùy tiện chọn.” Giang Phi nhấp một ngụm cà phê trên bàn, cô và Diệp Băng đều đã gặp tiểu quỷ, bây giờ đang tự lên dây cót tinh thần sợ mình ngủ quên.
"Đi, Vĩ Long." Giả Thanh Bạch cứ như một con rắn nước không xương quấn lấy cổ của Diệp Vĩ Long, hơn nửa người dựa trên thân gã. Lúc này, Diệp Vĩ Long cũng không đẩy Giả Thanh Bạch ra, hai người rất ăn ý đi vào một căn phòng khách tận cùng bên trong tầng trệt.
Tôi nhìn qua đồng hồ, quay đầu nói với Giang Phi và Diệp Băng: "Hai em cũng đi ngủ đi, cứ giống như bình thường, cứ ngồi ngoài này thời gian dài, sợ rằng sẽ khiến tiểu quỷ cảnh giác."
Khoảng 1:00 sáng, Giang Phi và Diệp Băng trở lại phòng của mình ở lầu 2, tôi thì tắt hết đèn trong phòng, ngồi một mình trong phòng khách.
Trong bóng tối dường như có vật gì sống lại, nó mở con mắt giảo hoạt tàn nhẫn, núp trong bóng tối.
Mọi người luôn sợ hãi bóng tối. Thế nhưng, hoàn cảnh tối tăm đáng sợ này, tôi đã thấy mãi thành quen nên hai mắt thích ứng nhanh chóng. Tôi giấu Bùa Trấn Áp trong lòng bàn tay, lấy ra smartphone màn hình lớn của Âm Gian Tú Tràng.
Màn hình quét qua phòng khách, cũng không có gì khác lạ.
Thông thường tiểu quỷ pháp lực thấp. Cho dù hại người, nó cũng không dám lộ liễu hiện thân.