WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 25: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn (1)

Chương 25: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn (1)





"Tàn nhẫn quá vậy?" Tôi lướt nhẹ ngón tay qua bờ lưng của Tiểu Phượng khiến cô nàng hơi căng thẳng, vô thức né sang.

"Cô gái cảnh sát kia nói, thời gian qua lâu quá rồi, mấy cây kim đã dính chặt vào thịt bên trong, khó lấy ra lắm."

Quả thật tôi không dám tưởng tượng đến nỗi đau của Tiểu Phượng khủng khiếp đến nhường nào. Thế nhưng mà, đồng tình là chuyện của đồng tình, bảo tôi cưới cô ấy lại là một chuyện khác, quá vô lý.

Một cô gái có lai lịch kỳ lạ, trong khi tôi chỉ có duyên gặp mặt đúng một lần. Làm sao tôi lại có thể yên tâm mà kết hôn cùng cô ấy, rồi sống chung một nhà đây?

Hơn thế nữa, có khả năng trên người cô ấy còn bị quỷ ám, chẳng biết lúc nào nó hiện ra bóp cổ tôi nữa.

"Tội nghiệp em." Kéo áo cô ấy xuống, tôi nói: "Về việc kết hôn với anh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ càng lại. Gả gà theo gà, gã chó theo chó, kết hôn là chuyện quan trọng cả đời người phụ nữ. Em cần phải cân nhắc lựa chọn."

Tiểu Phượng rất ưa nhìn, lại có vẻ ngoài hiền dịu, nết na. Nếu một thằng đàn ông chưa từng biết về lai lịch của cô ấy, sẽ rất khó chống lại cái đề nghị mê hoặc này.

Tôi không đưa ra câu trả lời trực tiếp, nhưng nói thế là đã biểu đạt rõ mình muốn từ chối rồi.

"Nhà trọ An Tâm chính là một cơn ác mộng trong đời em. Em chắc chắn mình không bao giờ quay lại đó nữa. Em chưa từng được đi học, em không biết cách giao tiếp cùng người khác. Trừ anh ra, thậm chí em còn chẳng có một người bạn." Ánh mắt của cô ấy lờ đờ dần.

Thật ra, lúc này tôi rất muốn nói một câu cực tàn nhẫn: "Xin lỗi, anh chưa từng xem em như bạn. Buổi tối ngày hôm ấy, anh chỉ là lợi dụng em để moi móc tin tức mà thôi."

Im lặng cả một buổi, tôi vẫn không dám nói như thế. Cô bé này đã quá khổ đau, tôi không thể tổn thương cô ấy thêm nữa.

"Em suy nghĩ lại chuyện kết hôn với anh một lần nữa đi, rồi bàn tiếp. Dù gì đi nữa em vẫn còn trẻ, còn một quãng đường dài để đi." Tôi đẩy ghế ra, đứng dậy rồi chuyển vị trí ngồi đối diện với cô ấy.

Mặt Tiểu Phượng tái mét dần. Mí mắt của cô ấy lay động liên tục. Hai tay cô ấy giật mạnh còng tay, chân cũng vậy, gân xanh nổi lên chằng chịt. Cô ấy dùng bàn chân đạp mạnh xuống đất, tựa như rất muốn đứng lên.

Thấy dáng vẻ khủng khiếp của cô ấy như vậy, tôi thở một hơi dài. Nếu không ai giúp cô ấy, kết quả cuối cùng chính là cô ấy bị cưỡng ép đưa vào trong bệnh viện tâm thần.

Dùng ngón tay cào mạnh xuống mặt bàn, gương mặt của Tiểu Phượng càng lúc càng dữ tợn, dù hiện tại đèn đuốc trong phòng sáng rực rỡ, nhưng tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Tít tít..." Loa điện thoại trong ngăn kéo phát ra một âm thanh nho nhỏ, sau đó chính là lệnh rút lui của Thiết Ngưng Hương.

Tôi đứng dậy, dập tắt mẩu thuốc lá. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tiểu Phượng như thế, tôi rất áy náy.

"Cao Kiện, mau rời khỏi đó! Nghi phạm có xu hướng mất lý trí rồi!"

Tôi đứng yên tại chỗ, tiện tay dập loa xuống. Trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, tôi bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mà người bình thường không thể nào thấy được. Cái cảm giác kinh sợ, lo lắng, và sợ hãi ấy, chỉ có những ai từng trải qua mới có thể cảm thông.

Ma xui đất khiến sao đó, bỗng dưng tôi bước đến bên cạnh Tiểu Phượng, dùng một tay xoa đầu cô ấy, một tay ôm chầm cô ấy vào lòng: "Anh biết em cô độc, anh rõ ràng biết em đang sợ điều gì. Thế này đi, nếu em không có chỗ nào để đi, trong khi anh có mở một cửa hàng, lại thiếu nhân viên nữa. Nếu em không chê, thì đến tiệm của anh làm công. Tiền lương là 1000, bao ăn bao ở, em nghĩ sao?"

Chờ lâu mà chẳng thấy cô nàng trả lời, mãi đến khi cảm giác tay mình nóng nóng, tôi mới phát hiện ra Tiểu Phượng đang khóc, nước mắt như mưa, cảm giác cô nàng vô cùng yếu đuối.

Năm phút sau, Thiết Ngưng Hương và Tiểu Vương vào phòng, hai người bắt đầu tiến hành hành thẩm vấn theo thường lệ.

"Chú em này hay quá nha! Đúng là tên cua gái già đời, có thể chinh phục cô nàng nhanh, gọn, lẹ đến thế!" Ra khỏi cục công an, Thiếp Ngưng Hương dẫn tôi đi căn tin ăn cơm, dọc đường chọc ghẹo liên tục: "Phải rồi, chuyện cậu nói thuê cô ấy vào làm nhân viên tại shop đồ chơi người lớn của cậu là thật hay giả đó? Cái nhà chỉ có mười mấy mét vuông như thế làm sao ở đủ hai người?"

"Ở không đủ cũng phải đủ. Tôi đồng ý rồi, sao nuốt lời được."

"Lần này vì giúp tôi, đã làm khó cậu rồi! Sự tình đến mức này, đàn chị đây cũng thật khó chịu..."

Thiết Ngưng Hương có khó chịu thật hay không, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết một việc rằng, sáng hôm sau, có hai chiếc xe cảnh sát đến ghé thăm cửa hàng của tôi. Mấy anh cảnh sát đến, gõ cửa "cạch cạch."

"Cao Kiện, mở cửa nhanh đi, bọn anh đến tặng người cho chú em nè!"

"Tặng người à?" Tôi thức dậy, mơ mơ màng màng, mặc quần áo vội vàng rồi ra mở cửa.

Vừa ra đến nơi, tôi thấy Thiết Ngưng Hương trong bộ cảnh phục đang cười toe toét: "Cao Kiện, chào buổi sáng nha!"

"Mọi người đang..."

"Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thống nhất rồi sao? Bọn chị đã mang người an toàn đến đây, sau này cậu không được ăn hiếp người ta đó nha!"

Mấy anh cảnh sát kia hiểu ý, liền sắp thành hai hàng dài thẳng tắp. Phía sau lưng họ, Tiểu Phượng mặc một bộ váy dài màu đen mới tinh, chầm chậm bước đến.

"Cái gì chứ, chuyện này đột ngột quá, ít nhất mọi người phải gọi điện báo cho tôi trước một tiếng nha!"

"Bọn tôi muốn cho cậu niềm vui bất ngờ mà." Thiết Ngưng Hương nắm tay Tiểu Phượng đang thẹn thùng: "Em gái, sau này em cứ xem đây là nhà của mình. Nếu tên này dám bắt nạt em, em liền nói chị biết. Cảnh sát nhân dân sẽ xử đúng người đúng tội, không tha bất cứ kẻ xấu nào! Xong rồi, giờ hai người vào trong tâm sự đi, bọn tôi rút quân."

"Này này, đội trưởng Thiết, đứng lại đó!"

"Hoàn thành nhiệm vụ, thu quân!"

Hai chiếc xe cảnh sát lướt đi trong vội vã, nhìn dáng vẻ tựa như đang ném một củ khoai nóng vào mình.

"Đúng là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân mà phục vụ nha."

Tôi vừa nhìn theo hai chiếc xe kia, vừa than thở, rồi dẫn Tiểu Phượng vào trong cửa hàng.

Cô gái hiếu kỳ này nhìn tới nhìn lui, lại sờ soạng lung tung đồ bán trong shop, khiến tôi ngại ngùng đến nỗi không dám nói công dụng mấy vật phẩm ấy cho cô ta biết.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.