“Suy luận rất táo bạo, nhưng mày chỉ nghi ngờ bạn bè mày qua những điểm đó thôi sao. Vậy mày lấy tư cách gì để chỉ trích tao?” “Thiết Ngưng Hương” đứng sau Y Y kia xé cái mặt nạ da người xuống, ngoại hình thay đổi hoàn toàn. Dáng người của gã lúc này tầm trung, bả vai rộng hơn phụ nữ, mặt bóng nhẫy như bôi dầu, khuôn mặt nhìn qua có chút mơ hồ.
“Mày nói tao là biến thái sao? Vậy mày thì không phải hả? Dẫu đó là một người bạn rất thân, mà mày vẫn hoài nghi như vậy. Vừa rồi, mày đập cái kìm sắt ấy đến đây mà chẳng hề do dự. Mày không sợ rằng nếu mình đoán sai thì sẽ giết phải người mình thương à?”
Gã xé vòng buộc tóc trên cánh tay ra, cởi áo ngoài. Tất cả những vết máu và sẹo bên trong đều là giả. Những thứ làm tôi chú ý là mấy lá bùa quỷ trên người gã. Thứ bùa này kì lạ ở chỗ vừa thấy ánh sáng đã bị đốt thành tro bụi, có một con quỷ gương với bộ mặt trống rỗng, ngũ quan đều phá nát nhảy từ trong lá bùa ra ngoài.
“Mày nghĩ tao sẽ ra tay khi mình không chắc chắn sao? Nực cười!” Tôi nắm chặt cây kìm sắt. Vì đối phương phản ứng quá nhanh, sau lần úp sọt nó không thành, quả thật rất khó để tìm được thêm cơ hội. Vì muốn bảo vệ Y Y, tôi đành tiếp tục nói chuyện, hòng phân tán sự chú ý cũa gã đi.
“Khua môi múa mép, khi nãy chỉ là trùng hợp thôi.” Tay gã nghịch con dao. Có vẻ như việc đâm chết người khác không đủ thỏa mãn, gã lấy tay bóp chặt cổ Y Y. Làn da non mịn kia hằn lên những vết tím, giống hệt vết hằn trên cổ Tiểu Bắc trong mê cung.
Gã chuyển sang túm chặt tóc Y Y. Nhìn bộ dạng con bé đáng thương như vậy, tôi thật không đành lòng, cắn răng mà nhắc mình phải bình tĩnh.
“Xem ra tao đánh giá hơi cao mày rồi.” Tôi từ từ bước tới, miệng vẫn liên tục nói nhằm phân tán sự chú ý của gã: “Trên cầu thang dẫn xuống tầng hai có rất nhiều tro, lại có những dấu chân người, nhưng trong đó không có Thiết Ngưng Hương.”
Tôi đã quen với Thiết Ngưng Hương từ lâu. Còn nhớ rõ lần ở nhà trọ An Tâm, đó là lần đầu gặp mặt cô nàng. Khi ấy, hai tay tôi ôm đầu, ngổm xổm trên mặt đất, vừa nghe thấy giọng Thiết Ngưng Hương, quay đầu nhìn lại liền thấy một đôi bốt cảnh sát sáng bóng.
Gã lấy quần áo lau đi thuốc trên mặt mình, xé một lớp mỏng dán trên môi, lộ ra cái miệng to nứt toạc, máu chảy đầy miệng: “Chẳng lẽ không có cách nào để cô ta vào đây bằng lối khác sao? Căn nhà ma này đâu chỉ có một lối vào chứ.”
“Đối với một người ngoài lần đầu vào đây, muốn tìm được một lối đi bí mật vào đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy là cực kì khó. Nhưng sơ hở của mày đâu chỉ có vậy chứ.” Cứ nói một câu, chân tôi lại bước thêm một đoạn, cố gắng hành động một cách chậm rãi.
“Tuy Hợp Tâm ngọc trên cổ Thiết Ngưng Hương không phải là cử thế vô song, nhưng ở Giang Thành này thì chắc chắn là độc nhất vô nhị. Cô ấy cũng đã hứa với tao rằng, sẽ không tháo nó ra nữa.”
Thiết Ngưng Hương thật đang đứng phía sau tôi có đeo ngọc, trong khi trên cổ Thiết Ngưng Hương giả mạo lại không có. Thật ra, gã biết rằng muốn tạo ra một viên ngọc quý như vậy rất khó, đành cố tạo một vết thương nhẹ ở xương quai xanh, như muốn nói rằng viên ngọc đã bị đứt.
Gã xử lí mọi chuyện rất chi tiết, nhưng càng như vậy tôi càng thấy nghi ngờ. Vết dao xẹt qua xương quai xanh gần cổ một cách kì lạ.
Nếu như hung thủ muốn giết Thiết Ngưng Hương, tại sao lại không tranh thủ chém ngay một nhát vào cổ, hà cớ gì chỉ cắt rớt đi một viên ngọc chứ? Thật quá vô lí.
“Điểm thứ ba là ở thói quen sinh hoạt, cánh tay Thiết Ngưng Hương bị thương. Cách hai người băng bó vết thương lại hoàn toàn khác nhau. Trong khi Thiết Ngưng Hương sử dụng cách băng bó khẩn cấp trong túi y tế của cảnh sát thì mày lại chọn cách sơ cứu của bệnh viện. Còn rất nhiều chi tiết nữa, có cần tao kể hết luôn không?”
Tôi cợt gã một tiếng, tiếp tục nói: “Tao đó giờ vẫn nghi ngờ Thiết Ngưng Hương thật, bởi vì tao đã đánh giá cao mày. Cứ nghĩ rằng, trong suốt 5 năm qua, mày đã có chút ít tiến bộ rồi. Chẳng ngờ khi mày mới xuất hiện đã lộ ra nhiều sai sót như vậy, là đối thủ cũ của mày, tao thấy có phần khó chịu rồi đấy. Với trí thông minh của mày, tốt nhất đừng có học người khác mà chơi cái trò phạm tội có “kĩ năng”, cứ yên lặng mà làm không phải tốt hơn sao? Cứ nhất quyết phải để lộ ra, mày thấy bản thân mình có khác gì con khỉ mua vui bên đường phố không, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.”
Đây chính là khuôn mặt bình thường đến mức không có gì đặc biệt mà tôi đã kiếm tìm suốt 5 năm nay. Bây giờ khi lại được nhìn thấy nó, những kí ức 5 năm trước ùa về như một cơn sóng thần. Dường như tôi được trở về căn phòng chật hẹp 5 năm về trước.
Gã sa sầm cả mặt, dùng bàn tay như vuốt diều hâu bấu chặt vào cổ tay Y Y, đâm và cả da thịt: “Thật chẳng vui chút nào, tao vẫn muốn chơi thêm một chút nữa cơ.”
Gã ép con dao trước mặt Y Y, quay đầu và hét vào sâu hành lang: “Lộc Hưng, đừng trốn nữa, ra đây đi!”
Cánh cửa sắt mở ra, một khuôn mặt nửa tuấn tú, nửa dữ tợn hiện ra. Lộc Hưng cầm một con dao trong tay, bước ra từ trong bóng tối.
Đoạn đường tối tăm này ngày càng áp lực dần vì sự xuất hiện của kẻ này. Tròng mắt cuồng loạn của gã dừng lại ở tôi, trông có vẻ vừa cười cợt, vừa độc ác.
“Tao đã nói mày không lừa được hắn từ đầu rồi. Từ lúc đan điền chưa mở, hắn đã dám chống lại Phật Đà. Mày nghĩ rằng hắn chỉ là người thường sao?” Lộc Hưng đến cạnh Y Y, nhưng vẫn giữ khoảng cách với tên còn lại, xem ra cũng có chút kiêng kị với tên kia: “Sư huynh Khâu Nhậm, chơi cũng đã chơi rồi, loạn cũng đã loạn rồi, bây giờ thì nên làm chuyện đại sự thôi chứ.”
“Sư huynh Khâu Nhậm à?” Cách xưng hô của Lộc Hưng với tên kia làm tôi có chút bất ngờ: “Vậy ra kẻ sát nhân liên hoàn trong đêm mưa 5 năm trước chính là sư huynh của Lộc Hưng sao? Xem ra, gã cũng có liên quan đến Song Diện Phật. Có lẽ nào, nguyên nhân gây án 5 năm trước và hành vi giết người điên cuồng của Lộc Hưng lúc này cũng giống nhau, đều là vì Thần Sát Bát Tự?”
5 năm trước, do tôi tình cờ cản đường nên kế hoạch của Khâu Nhậm mới thất bại phút cuối. 5 năm sau, tôi lại trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, đánh tan âm mưa của Song Diện Phật một lần nữa.
“5 năm trước tao cũng đã giao đấu với hắn, đương nhiên biết rõ bản lĩnh của hắn rồi, không cần phải nói nữa.” Thái độ của Khâu Nhậm với Lộc Hưng có chút tinh tế. Gã nói chuyện bằng giọng điệu khinh thường Lộc Hưng nhưng cũng không dám trái lệnh sư đệ của mình.
Không phải là Lộc Hưng không nghe thấy giọng điệu của gã, chẳng qua kẻ này không thèm để ý điều đó, gạt con dao trong tay Khâu Nhậm ra, giành lấy Y Y về phía mình: “Cao Kiện, đây là lần thứ hai tao với mày gặp nhau, có thể nói chuyện một chút được không?”
Lộc Hưng muốn trao đổi với tôi, nhưng tôi lại không biết gã đang suy nghĩ điều gì. Gã là người nói mười câu nhưng cũng không đáng tin được nửa câu, lần này không thể tùy tiện hành động được.
“Trao đổi nhưng không phải theo phong cách của mày.” Tôi biết lúc này khó mà cứu được Y Y, đành lùi vài bước về sau, đứng cạnh Thiết Ngưng Hương.
Lộc Hưng cười cười, nửa khuôn mặt đầy vết sẹo của gã run rẩy, nhìn qua đáng sợ vô cùng: “Tao cũng không còn cách nào khác. Mất 5 năm để bố trí một kế hoạch kín kẽ, thế mà bị mày phá hỏng một cách dễ dàng như vậy. Đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Xem ra mày làm cho kết hoạch tiếp theo của tao khó tiến hành hơn rồi.”
“Kế hoạch tiếp theo?” Tôi buộc phải suy nghĩ kỹ từng con chữ của Lộc Hưng, “Nếu như hôm nay tao không phá cục được, chúng mày định làm gì?”
“Mày tò mò sao?” Lộc Hưng vỗ vai Khâu Nhậm: “Sư huynh tao sẽ giả dạng Thần Sát Tướng Tinh để đánh lừa mày, khiến mày tự tay giết chết Thần Sát Tướng Tinh. Sau đó, bọn tao sẽ quay phim lại cái khoảnh khắc mà mày giết chết người mình yêu thương nhất rồi thả mày ra, để cho cái cảm giác ân hận kia tra tấn mày cả đời.”
Ánh mắt độc ác của Lộc Hưng quét qua tôi cùng Thiết Ngưng Hương: “Chút nữa thôi. Cao Kiện, mày quả thật là may mắn, lần nào mày cũng như vậy.”
Càng lo lắng dần qua từng lời của Lộc Hưng, tôi liếc tới liếc lui các khu vực xung quanh, hoạch định con đường chạy trốn trong đầu: “May mắn? Tao không nghĩ vậy, mày muốn nói gì, thì nhanh cái mồm lên.”
Thân ở dưới địa ngục, muốn cầu một đường sinh sống, chỉ có cách đàm phán với ma quỷ. Lần giao dịch này có thể lấy mất của tôi rất nhiều đồ vật, thậm chí là cả sinh mệnh.
Lộc Hưng rất vừa lòng khi nhận được câu trả lời của tôi, bèn chậm rãi buông Y Y ra: “Tao sẽ trả con bé này lại cho mày, nhưng tao muốn mày dùng một thứ trao đổi.”
“Thứ gì?”
Ánh mắt tham lam của Lộc Hưng dừng lại trên người Thiết Ngưng Hương: “Tao muốn máu giữa tim của Thần Sát Tướng Tinh, không cần nhiều, chỉ cần một giọt là đủ rồi.”