Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 300: Tiến vào thành phố (2)

Chương 300: Tiến vào thành phố (2)
Hơn nữa, mưa lớn liên tục thế này, rất khó để quay được toàn bộ hình ảnh của tôi.

Còn cách ngõ vào khoảng 20 - 30 mét, tôi dừng lại, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đầu ngõ Niêm Hoa là một tiệm massage, những người kỹ thuật viên massage với lớp trang điểm cực đậm trên mặt đang tới lui bận rộn trong nhà.

“Mưa như trút nước, TV cảnh báo đỉnh lũ, mà còn có người đi massage giờ này à?”

Tôi vận dụng Truy Nhãn để kiểm tra, bèn trông thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong tiệm nhỏ.

Người kỹ thuật viên massage hăng hái nói chuyện, trong khi người đàn ông ấy cũng có vẻ là một tay già đời. Chỉ bằng vài câu nói, gã đã khiến người phụ nữ cười run cả người. Bầu không khí trong tiệm rất mờ ám theo cái kiểu trai gái chung chạ. Dĩ nhiên, đây là chuyện rất bình thường trong tiệm massage thế này. Nhưng ngược lạim hình ảnh trước mặt khiến tôi cảnh giác cao độ.

"Người đàn ông trung niên kia có vấn đề!"

Gã ăn mặc bình thường, đôi mắt trũng sâu, vẻ mặt lờ đờ. Thoạt nhìn, gã giống y hệt mấy tên hao tổn sinh lý vì cô nàng kỹ thuật viên trước mặt.

Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, tôi có thể thấy đôi tay của gã rất "thật thà." Giữa màn mưa bão thế này, chỉ có hai người trong tiệm, gã đó và cô kỹ thuật viên. Ấy thế mà, kẻ đó để yên hai tay trên đầu gối của mình, không hề sờ mó lên bất cứ vị trí da thịt hở hang nào trên người của cô kỹ thuật viên cả.

Thứ hai, tóc của đàn ông ấy thực sự quá ngắn, gọn gàng, không có tóc mai, không có râu. Những người có thể tự kỷ luật, chỉnh chu bản thân gọn gàng như vậy rất có thể là sĩ quan trong ngành công an và quân đội.

Ngoài ra, còn có một điểm thứ ba. Ánh mắt của gã đó không bao giờ nhìn thẳng vào cô kỹ thuật viên, mà thỉnh thoảng liếc ra ngoài ngõ. Cử động vô thức này càng làm tôi thêm nghi ngờ.

“Đây là một tên cảnh sát chìm già đời!”

Mưa tạt vào mặt, lại như đâm thẳng vào tim tôi. Thiết Ngưng Hương không còn đáng tin nữa. Có lẽ, cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, nên tôi cần phải tránh xa nơi này ngay lập tức.

Chỉ trong vòng 3 giây, tôi quyết đoán xoay người, bước đi thật nhanh, không hề ngoái lại.

Đi vòng vèo một đoạn đường lớn, tôi đến điểm đến thứ hai mà mình đã hoạch định - Ngân hàng Trung ương Giang Thành.

Đứng trong con hẻm nhỏ đối diện, tôi quan sát tình hình xung quanh. Trời đang mưa xối xả, màn đêm bao trùm, chỉ có ngọn đèn nhợt nhạt trong ngân hàng lóe sáng. Từ góc nhìn nơi tôi đang đứng, bên trong không còn ai.

“Mình có nên đến đó không nhỉ?”

Két sắt tư nhân do Âm Gian Tú Tràng mở tại ngân hàng được đứng tên của một người nào đó chứ không phải tên. Chắc chắn cảnh sát không thể lần ra manh mối theo khía cạnh này.

Điều làm tôi lo lắng lúc này chính là vị giám đốc tiền sảnh kia. Mỗi lần tôi đến hối đoái vật phẩm đều gặp cô ấy đón tiếp. Chắc chắn cô ấy nhớ rõ diện mạo của tôi. Lần này, tôi lại đến lấy đồ. Ngộ nhỡ vì cô ấy tham 100.000 NDT, báo cảnh sát bắt tôi thì sao?

Tôi hơi lúng túng, vì tổng giá trị hối đoái lên tới 28 điểm. Tôi không thể nào từ bỏ được.

“Mệnh quỷ!” Chiếc túi thêu hoa giấu dưới lớp áo mưa đã được tháo mở từ lúc nào. Một làn tóc đen bò ra, Mệnh quỷ lượn lờ sát ngay sau lưng tôi, khiến hình bóng của tôi trông to ra hẳn, như một gã gymer lâu năm vậy.

“Giờ mà giáp mặt thì cũng phải liều mạng thôi, hết cách rồi.”

Băng ngang qua đường, tôi bước vào quầy giao dịch tự động 24h bên cạnh cửa chính ngân hàng.

Ba chiếc máy ATM xếp nối liền nhau; nguồn ánh sáng duy nhất trong ngân hàng hát ra là từ đây.

Vừa bước vào quầy máy ATM, chợt tôi cảm giác có gì đó là lạ, vừa quay đầu lại thì thấy cửa chính ngân hàng mở ra. Thế nhưng, cánh cửa ấy chỉ hé mở, vừa đủ cho một người tiến vào mà thôi.

“Có người bên trong ư?” Ngay lập tức, tôi cứ nghĩ đó là cảnh sát mai phục, nhưng rồi nhanh chóng tự lắc đầu. Tôi không nhìn thấy ai trong 100 mét xung quanh ngân hàng, không giống cảnh sát.

Đẩy hẳn cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong khiến tôi khá ngạc nhiên.

Những hạt mưa đang quất mạnh vào cửa sổ, trước mặt là một hàng ghế dựa giữa căn phòng tối đen, tôi chợt trông thấy một người phụ nữ trong trong bộ đồng phục ngang hàng đang ngồi mỉm cười giữa hàng ghế ấy. Cô ta đang nhìn thẳng vào tôi, hỏi: "Anh Cao, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Giọng nói và ánh mắt của cô ấy giống hệt người bình thường nhưng lại khiến sống lưng tôi tê dại ngay lúc này, tựa như có một làn hơi lạnh xộc thẳng lên mặt.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô ấy, tôi mím chặt đôi môi nứt nẻ, không dám bước ngay vào ngân hàng.

Cho đến tận hôm nay, tôi mới phát hiện ra điểm kỳ lạ nhất của vị nữ giám đốc tiền sảnh này. Cô ấy luôn cười, từ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt cô ấy luôn giữ đúng cái nụ cười chuyên nghiệp này, không hề thay đổi.

“Đã mang đồ của anh đến rồi, anh có muốn lấy ngay không?”

“Tất nhiên.”

Người giám độc tiền sảnh mà tôi từng gặp nhiều trước đây bèn đứng dậy, bước vào lối đi dành riêng cho khách VIP. Cô ấy không hề bật đèn, nhưng lại bước đi nhanh thoăn thoắt giữa cái không gian mù mịt mà đưa tay không thấy được năm ngón. Trong bóng tối, cô ta bước đi rất nhanh mà không hề đụng chạm bất cứ đồ vật trang trí nào.

"Người phụ nữ này chắc chắn có liên quan đến Âm Gian Tú Tràng. Khi livestream lần thứ 8 này xong, có lẽ mình nên điều tra sâu hơn về cô ấy, biết đâu có thể lần mò ra vài manh mối về Âm Gian Tú Tràng cũng nên."

Cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng, tôi bước theo cô giám đốc tiền sảnh trước mặt, tiến vào tầng hầm, lấy túi vải đen bên trong két bảo hiểm ra. Sau đó, tôi không dám ở đây quá lâu, bèn nhanh chóng rời đi.

Nhét kỹ lá bùa vào người, tôi nấp vào một con hẻm sâu, bí mật quan sát cửa chính ngân hàng hơn 10 phút nhưng vẫn không tấy bất cứ người nào đi ra nữa.

“Thôi kệ đi, chuyện về người giám đốc này đành để sau vậy, ưu tiên nhiệm vụ livestream trước đã.”

Tôi nấp vào hàng hiên trước một quán ăn nhỏ, lấy điện thoại di động của ông cụ chủ tiệm lúc nãy ra rồi bấm số gọi cho Nhị Cẩu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch