Taxi thường được trang bị định vị GPS. Nhưng trước khi cảnh sát bắt được tài xế và liên hệ với hãng taxi, tôi vẫn có một khoảng thời gian an toàn.
Tôi lái rất nhanh trên đường với tốc độ nhanh nhất. Không dám bất cẩn, tôi dõi mắt quan sát phía trước, đề phòng để quay xe kịp lúc ngay khi thấy đèn xe cảnh sát.
Khoảng 15 phút sau, ở cuối con đường, tôi nhìn thấy rào chắn của cảnh sát; ánh sáng xanh đỏ giao nhau rất rõ ràng trong đêm mưa.
“Đường chính bị phong tỏa. Bọn họ định rào đón mình tại khu này à?”
Đổi hướng đi vào đường nhỏ, tôi chạy chưa được bao xa thì thấy ánh đèn xe cảnh sát hắt ra từ kính chiếu hậu: “Đi nhanh dữ vậy! “
Tôi không giảm tốc độ, luồng lách trong ngõ nhỏ, nhưng xe cảnh sát cứ càng ngày càng gần.
Khi lái đến ngã ba, tôi dứt khoát bỏ xe, khoác thêm một chiếc áo mưa rồi cùng Cạch Khởi bước nhanh ra khỏi xe.
Tôi không hề rời khỏi khu này mà ẩn thân tận sâu trong mấy con hẻm nhỏ. Vì lúc nãy, tôi đậu chiếc taxi chặn ngay đầu hẻm nên xe cảnh sát mất một hồi lâu cũng chưa vào được.
Nhìn hai chiếc xe cảnh sát vừa lao vào, tôi có thể thấy rõ dáng vẻ của xe và tài xế bên trong.
Chiếc xe đầu tiên thực sự là xe cảnh sát, nhưng chiếc sau đó lại là xe tư nhân.
“Audi A8 à? Cảnh sát Giang Thành lên đời như thế từ bao giờ nhỉ?” Trên nóc chiếc xe tư nhân kia có gắn đèn xoay của cảnh sát nhưng tài xế ngồi trong đó chỉ là một người cảnh sát hiệp đồng.
Tôi từng là cảnh sát tập sự nên dĩ nhiên biết rõ sự khác biệt giữa cảnh sát hiệp đồng, cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang. Liếc nhìn sang vị trí phụ xế, tôi trông thấy một người đàn ông phốp pháp đang gọi điện thoại với vẻ mặt nhăn nhó.
"Thạch Hữu Phúc à? Tại sao gã lại ở đây?" Tôi không nghe thấy Thạch Hữu Phúc đang nói gì, nhưng nhìn bộ dáng gã lúc này, có lẽ là gã đang nói chuyện với một vị lãnh đạo cấp cao nào đó của nhà họ Giang.
“Đội trưởng Đội bảo vệ Thế Kỹ Tân Uyển lại đi lái xe trợ giúp cảnh sát truy nã tội phạm. Nhà họ Giang chúng mày thật sự rất nhiệt tình đó nha!” Nếu đêm nay nhà họ Giang dính vào chuyện này, áp lực của tôi sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Nhà họ Giang đã cắm rễ ở Giang Thành nhiều năm nay nên sức kêu gọi của chúng vô cùng khủng khiếp.
Đè đầu Bạch kHởi xuống, tôi lui vào trong con hẻm, tốn khoảng nửa tiếng mới có thể luồng lách thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.
“Vừa rồi mà sơ suất là chết ngay.” Tôi xốc lại tinh thần của mình, giờ ra bài cũ, lại “gọi” một chiếc taxi khác. Tôi bảo tài xế né đường chính ra, may mắn là lần này không có biến cố nào khác. Xe chạy thuận lợi theo lộ tuyến của chuyến xe buýt số 14
Sau khi lái xe đến khu vực lân cận Thanh Thổ quan, còi báo động lại vang lên sau xe taxi.
Mưa to quét ngang thành phố. Vùng ngoại ô hoang vắng thậm chí không có chỗ trốn, chỉ có một con đường chạy thẳng về phía trước. Tôi không thể tránh né được, nếu bị đuổi kịp vào lúc này, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột chính diện.
Tuy rằng có Mệnh quỷ trong tay, tôi cũng không sợ cảnh sát đuổi theo. Nhưng vì không có ân oán gì với bọn họ, tôi chẳng cần gây ra thương tổn không cần thiết.
“Tại sao cảnh sát lại biết nơi này mà đuổi theo?”
Tôi nghiêng đầu nhìn gã tài xế taxi bên cạnh; tay cầm vô lăng của gã đang run rẩy, trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Là mày giở trò à?”
“Không, không…”
“Không phải là mày thì còn ai vào đây nữa?” Xe cảnh sát đuổi theo phía sau, tôi không thể để gã dừng lại, bèn đưa tay sờ túi lấy điện thoại trong túi gã, nhận ra nó vẫn đang trong trạng thái khóa màn hình.
Tài xế sợ tôi bí quá hóa liều, vội vàng bào chữa: "Hẳn là do camera chặng đường trong xe này chụp được anh. Hiện tại, camera trong xe được lắp đặt kết nối với máy vi tính tại công ty mà. Những hình ảnh chụp được tại đây đều được gửi về kho cloud chứa dữ liệu tại hãng xe đấy."
Không chờ kẻ này nói xong, tôi nhìn quanh rồi tiện tay đập vỡ camera hành trình. Chờ đến khi xe gần đến khu cư xá Hoa Viên, tôi bảo người tài xế dừng lại rồi đá gã ra khỏi xe.
Sau một khoảng thời gian chậm trễ như vậy, xe cảnh sát đã tiến đến gần hơn. Tôi không còn nơi nào để trốn, đành phóng xe càng nhanh càng tốt.
Ngày càng có nhiều xe cảnh sát phía sau tôi. Tôi cầm vô lăng bằng một tay, tay kia lấy điện thoại của ông cụ ra, bật 4G lên rồi đăng nhập WeChat để liên lạc với chú hói tài xế.
"Chú, chú đến trung tâm hỏa táng chưa?"
"Đến rồi đây! Cháu từng quay livestream ở đây rồi mà? Tại sao giờ ghé lại nữa vậy?" Chú hói nói tiếp: "Tới đây một mình sợ vỡi ra ấy, sao cháu giữ được bình tĩnh hay vậy?"
"Chú lập tức lái xe đến gác canh của bảo vệ, chắc nằm xung quanh đâu đó á. Lúc livestream lần trước, cháu nhớ là có một nhà máy bỏ hoang ở đó. Chú chạy đến công xưởng ấy rồi tắt máy xe, không được phát ra bất cứ âm thanh nào."
"Sao cháu đổi chỗ thế?"
"Chú cứ làm theo cháu nói đi. Nhớ ghim sẵn chìa khóa trong xe, rồi chú rẽ sang khúc quanh sau lưng công xưởng ấy, đứng đợi cháu ở đó. Chú nhớ kỹ một chuyện nhé, xóa hết tất cả những thông tin nào liên quan đến cháu trong điện thoại di động nha, kể cả tài khoản WeChat hay mấy file ghi âm cháu vừa gửi, cũng phải xóa sạch luôn. Chuyện này rất quan trọng đấy!"
"Nghe cháu nói, chú cứ tưởng mình đang đóng phim."
"Chú yên tâm, lát nữa còn kích thích hơn nhiều ấy chứ. Chú nhớ để ý thời gian, làm đúng những gì cháu vừa nói nhá."
Sau khi nhấn gửi cái Voice message cuối cùng, tôi cũng xóa sạch mọi thứ về chú hói trong WeChat, sau đó ném chiếc smartphone vẫn đang ở trạng thái online internet ra băng ghế ngoài sau.
“Xin lỗi chú lần này nhé!”
…
10 phút sau, tôi đã nhìn thấy chốt gác bảo vệ từ đằng xa. Cảnh sát vẫn bám sát theo sau lưng. Nhưng do trời mưa quá to, điều kiện đường xá quá tệ hại nên họ không dám đuổi quá gần.
“Đến rồi!” Tôi đột ngột bẻ lái, chuyển làn đường, rẽ khỏi quốc lộ rồi nhanh chóng tìm thấy khu công xưởng bỏ hoang ở gần đó.
Ánh đèn pha sáng rực, tôi phóng xe qua cổng nhà máy, vừa rẽ vào khúc cua thì nghe thấy tiếng gọi của chú hói.
“Cậu streamer, hôm nay livestream ở đâu thế?” Chú hói có cầm một chiếc ô trong tay nhưng cả người vẫn ướt đẫm vì mưa quá lớn.
Tôi thắng xe đột ngột, cùng Bạch Khởi nhảy ra khỏi xe mà không kịp tắt máy.
“Chú ơi, lập tức lái chiếc xe này chạy đi!” Tôi đẩy chú hói ngồi vào ghế lái mà không cho chú có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
"Úi úi, cậu streamer? Thế này là sao?"
Tôi dập mạnh cửa xe lại: "Chờ khi trời sáng, cháu giải thích sau nhé! Giờ chú chạy về phía nội thành, tuyệt đối đừng để mấy người bám đuôi kia đuổi kịp nhé!"
"Bám đuôi gì? Ai đuổi theo cháu à?"
"Chú nhớ thật kỹ lời cháu nói nhé! Nếu chú bị họ bắt, thì chú khai là bị cháu ép buộc chú làm như thế. Chúng ta chưa từng quen biết nhau, đây là lần đầu tiên chú gặp cháu." Tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai giữa âm thanh của mưa gió. Tôi không dám ở lại lâu, bèn mặc kệ cả người bùn đất, lấy áo mưa ra, trùm kín Bạch Khởi lại rồi chui vào lùm cây gần đó.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” âm thanh phía sau càng lúc càng lớn. Ông chú hói vừa định nói gì đó nhưng khi quay đầu lại thì thấy cảnh tượng của nhóm người đang lái xe đuổi theo phía sau trông không khác gì một đoàn duyệt binh ngay trong ngày Quốc Khánh vậy.
“Fuck it!!!” Nhấn mạnh chân gas, ông chú hói cũng chẳng biết mình đang lo sợ điều gì, chỉ cảm giác là mình vừa vướng vào một sự kiện gì đó kinh thiên động địa, thế là bắt đầu chạy thục mạng trong vô thức.
Chú hói lái xe lao đi vun vút, theo sau là một hàng dài xe cảnh sát rượt theo. Cảnh tượng trước mắt vô cùng ngoạn mục.
Khi tiếng còi xe cảnh sát bị gió mưa phủ mờ hoàn toàn, tôi bò ra khỏi lớp bùn lầy, khạc ngụm nước mưa vừa chảy vào miệng rồi rẽ vào khu công xưởng bỏ hoang.
Tôi tìm đường chạy đến chiếc taxi của ông chú hói ban nãy, đề máy, lái theo hướng ngược lại, tiến về trung tâm hỏa táng Cầu số 3.
Nơi đó vẫn là tòa nhà quen thuộc khi trước, rất ít người dám đến nơi này dù là đêm hay ngày.
Tôi đậu xe taxi, dẫn Bạch Khởi vào bên trong. Nơi này đã từng bị Thập Ác chiếm giữ. Không những thế, có một dạng tồn tại bí hiểm nào đó bị phong ấn dưới tòa nhà này. Dĩ nhiên, nó cực kỳ nguy hiểm.
Bạch Khởi rất quen thuộc với mùi của Cổ tiên sinh. Nhờ nó dẫn đường, tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Thế là cả hai chạy thẳng vào mảnh sân tại khu cầu nguyện trong trung tâm hỏa táng.
Đây là nơi mà tôi sử dụng bùa Thỉnh Thần để chống lại lũ oan hồn ngày trước. Tôi mở cửa bước vào, bỗng nhiên có một mùi lạ xộc ra trong không khí khiến tôi phải bịt kín mũi và miệng mình mới có thể bước vào bên trong.
“Cổ tiên sinh!"
Người mặt choàng đen đang nằm ở góc đại sảnh chính là Cổ tiên sinh. Trên người ông ấy không có vết thương rõ ràng, nhưng hơi thở thoi thóp, vẻ mặt tái nhợt, dường như bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi vội vàng đến cạnh ông, vòng tay đệm phần cổ, nâng đầu Cổ tiên sinh lên để giúp ông ta cảm thấy dễ chịu hơn.
CỔ tiên sinh yếu ớt gật đầu. Vốn dĩ, ông ta vừa xuất viện là đến đây ngay, giờ lại bị thương nặng hơn vì gặp phải chuyện này: "Khi tôi đến, vừa nghe thấy tiếng động trong căn phòng này là tôi lẻn vào ngay lập tức. Có ngờ đâu, tôi vẫn bị tên khốn Lộc Hưng đó phát hiện ra.
Sau khi đánh nhau một trận, tôi không phải là đối thủ của chúng. Cuối cùng, nếu không nhờ bọn chúng vội vàng rời đi, e rằng tôi đã đi đời nhà ma rồi."
Cổ tiên sinh chỉ tay về phía tượng Phật hai mặt trên tường đại sảnh: "Hình như bọn chúng đến đây để lấy một thứ gì đó từ trên bức tượng Phật này. Lúc đó tôi không để ý, cậu vào xem thử coi có thiếu chi tiết gì trên tượng Phật hay không?"