WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 36: Váy đỏ (2)

Chương 36: Váy đỏ (2)
Ngộ nhỡ tôi vừa ló đầu ra, liền ăn ngay một chiêu “head shot.”

“Váy đỏ à?” Tú Mộc tỏ vẻ khá kỳ quái: “Tôi cũng vừa nhìn thấy thứ đó lần đầu tiên đấy.”

“Cô ta không phải Trầm Mộng à?” Có gì đó sai sai thì phải, đây là chuyện vượt khỏi suy đoán của tôi.

“Trầm Mộng đã chết, đúng hơn là, tối nay, cô ấy đã chết.”

“Em nói thế có nghĩa là sao?”

Tú Mộc thở dài, nhăn nhó: “Bọn tôi chẳng qua chỉ là những ý niệm tàn tạ, mỗi khi trời tối sẽ bị Quách Quân Kiệt thả ra để trải nghiệm lại những cơn sợ hãi lúc đó, tựa như một cơn ác mộng tuần hoàn. Nếu ý niệm bị tra tấn đến ngưỡng không chịu nỗi, bị tiêu tán, lúc đó gọi là cái chết.

Anh nói rất đúng! Bọn tôi chỉ là tên hề nhảy nhót trên tay Quách Quân Kiệt. Chúng tôi không được tự do, mãi mãi bị tù hãm.”

“Nếu Trầm Mộng và Tiết Phi không xuất hiện trở lại vào tối nay, vậy có khi nào kẻ mặc váy đỏ kia là mấy bạn học khác của em hay không?” Tôi không rõ Tú Mộc đang nói thiệt hay nói láo, vì thế phải truy cùng hỏi tận để moi thêm thông tin.

Tú Mộc lắc đầu, nói ra điểm quan trọng: “Mấy người trúng nguyền rủa đều mặc đồng phục học sinh, chỉ có kẻ ngoại lai là không có mặc như thế, ví dụ như Anh Tử, bọn tôi đều không rõ lai lịch của con bé.”

Chẳng ngờ cô bé Anh Tử trầm mặc, ít nói, tựa như lúc nào cũng đang sống trong mộng mị ấy cũng là một kẻ bên ngoài tiến vào?

“Cô bé đó xuất hiện lúc nào?”

“Khoảng chừng cách đây 01 năm. Cô bé ấy nói đến đây để chờ một người. Cơ mà, anh đừng để bề ngoài của con bé đó gạt. Nó nhìn như yếu đuối, chẳng có nguy hiểm gì, thật ra mang theo oán khí sâu nặng trên thân thể. Thậm chí, bọn tôi phải tránh né nó đấy.”

Do trưởng thành hơn Tú Mộc một chút, quan điểm của tôi và nó không hề giống nhau. Tất cả những việc này, một phần nào đó có sự nhúng tay của Song Diện Phật. Kẻ đó đã tác động đến Quách Quân Kiệt, thế kẻ đó muốn giam hãm bọn oan hồn trong ngôi trường cao trung Tân Hỗ này có mục đích gì?

“Chắc chắn có một bảo vật nào đó có hữu dụng với âm hồn, vì thế mới mang cái tai họa này giáng xuống.”

“Tôi chưa từng nghe nói trường học của tôi có bảo bối gì cả. Chỉ là, khi vừa xây ngôi trường lên, có một tên điên chỉ vào cổng chính rồi nói nơi đây chiếm đoạt vị trí mộ tổ nhà gã. Người đó đứng mắng to ba ngày ba đêm, sau đó bị bảo vệ tóm đi.” Tú Mộc nhún vai: “Tôi thấy anh quả thật có hiếu kỳ với rất nhiều vấn đề nha. Hay anh đừng làm streamer nữa, đi làm MC cho chương trình ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ thì hay hơn.”

Tôi ho nhẹ để che giấu sự bối rối của mình, bị một con quỷ nhỏ dạy đời đúng là hơi khó chịu: “Quay lại vấn đề chính đi! Nếu mấy em đã bị Quách Quân Kiệt nguyền rủa, vậy nếu tìm được nó là mọi chuyện có thể giải quyết rồi.”

“Anh tìm không được nó. Bọn tôi đã du đãng trong ngôi trường này 05 năm rồi nhưng không thể nào tìm ra tung tích của nó. Bọn tôi chỉ biết nó nấp ở đâu đó trong ngôi trường này, nhưng không thể biết chính xác ngay vị trí nào.”

Tôi có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Tú Mộc: “Đừng lo, về phương diện tìm người, tra xác, anh chính là dân chuyên nghiệp nha.”

Sự kiện tự sát tập thể tại trường cấp ba Tân Hổ không được công khai, do đó, muốn xử lí nhiều thi thể đến vậy, người ta không thể nào gióng trống khua chiêng chở ra bên ngoài, mà cách nhanh nhất để giải quyết ổn thỏa chính là thiêu đốt tại chỗ.

“Trước hết, chúng ta đi đến hố nước mà Quách Quân Kiệt chết chìm cái đã, sau đó đi xem hào xử lý rác thải.” Sau khi thỏa thuận xong với Tú Mộc, tôi nhét chìa khóa chung cư nữ sinh vào túi: “Có lẽ kẻ mặc váy đỏ kia đã đi rồi, chúng ta tranh thủ thời gian thôi!”

Chộp vào nắm cửa, vặn ổ khóa, tôi giật mạnh cửa ra, nhặt lấy camera rồi chạy về phía cầu thang.

“Chạy mau! Dường như cô ấy quay lại kìa!”

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết “cô ấy” trong miệng Tú Mộc là ai. Tôi liều mạng chạy nhanh, phóng một bước qua ba, bốn cái bậc thang, cuối cùng lao ra khỏi chung cư nữ sinh mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

“Đi thôi! Đến khu vực trung tâm xử lý nước sạch, đừng để bị bắt kịp.” Tôi ôm lấy Anh Tử theo thói quen, chạy về hướng xa xa.

Liếc mắt nhìn lại, bóng dáng mặc tà váy đỏ tươi kia đang đứng tại cửa sổ lầu 02 trong chung cư nữ sinh, vẫy tay chào tôi.

Rùng mình một cái, vì lần này tôi thấy rõ, cô gái kia không phải đang mặc một cái váy dài màu đỏ thông thường, mà là một bộ áo cưới đỏ tươi như máu.

“Tại sao mình thấy cô ta có vẻ quen quen nhỉ?”

Vất đi ý nghĩ này trong đầu, theo sự chỉ dẫn của Tú Mộc, tôi đi đến trung tâm xử lý nước sạch.

Tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy đường ống bày bố trong căn phòng nho nhỏ. Sát trong phòng là nồi hơi đun nước, thông với nồi hơi là vài bình chứa nước to tổ chảng.

“Chẳng lẽ nó chết chìm trong cái bình này?” Tôi bèn bò lên trên bình chứa nước, mở nắp ra, bèn thấy miệng bình rộng chừng một mét, bên trong có mùi hôi thối tanh tưởi xộc ra.

Dùng smartphone chiếu sáng, tôi trông thấy chẳng có bất cứ giọt nước nào trong bình, thế nhưng bên dưới là một mảnh không gian tối đen.

“Hai đứa em chờ bên ngoài nhé, anh chui vào xem thử.” Tôi ráng lắm mới chui vừa cái miệng bình một mét, chật vật bò vào trong. Không gian nơi này bị đóng kín, vô cùng u ám, vì thế áp lực tâm lý và cảm giác sợ hãi bắt đầu nảy sinh trong lòng tôi.

Có lẽ bị bịt kín lâu ngày, nên dưỡng khí bên trong rất mỏng. Tôi cố chịu đựng cảm giác khó thở đau đớn này, cầm điện thoại di động tranh thủ thời gian tìm manh mối hữu dụng.

Do dưới chân quá trơn trợt, tôi nữa đứng nữa khom lưng, nhanh chóng tìm ra một bộ đồng phục rách rưới trong góc bình.

Tôi vừa định đưa tay nhặt lên, bỗng nghe thấy giọng nói của một đứa nhỏ: “Vì sao bọn bây muốn giết tao?”

“Ai thế?” Tôi quay đầu nhìn lại, nhưng xung quanh chẳng có ai. Ngay lúc này, “Đùng” một tiếng, lối ra duy nhất trên đỉnh đầu của tôi, cái miệng bình nước rộng một mét ấy bị ai đó bên ngoài đóng kín lại!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.