WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 389: âm Sư từ Mao Sơn (1)

Chương 389: âm Sư từ Mao Sơn (1)





Thân phận của Lộc Hưng rất đặc biệt. Gã không chỉ là tội phạm truy nã của Cục Cảnh sát mà còn là đệ tử của Song Diện Phật, suýt nữa đã phá vỡ đập lớn Cản Giang, gây cơn lũ lụt tại Giang Thành và cướp đi sinh mạng của hàng triệu người.

Tôi không chủ động trả lời, chỉ nhìn người đạo sĩ trước mặt rồi tự hỏi: “Xưa nay không quen biết nhau, tại sao lại tìm đến mình? Nghe giọng điệu cũng không phải là đến hỏi tội nhỉ.”

Người đạo sĩ đứng ngay lối vào shop người lớn trạc tuổi tôi; gã mặt áo choàng màu xanh nhạt, giày và phụ kiện trên người đều rất bình thường.

“Có thể anh đã tìm nhầm người.” Tôi thản nhiên nói, sau đó mở cửa bước vào cửa hàng. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, người này trông có vẻ khá phiền phức, không gây sự thì hơn.

Tôi và anh Lưu mù bước vào cửa hàng, vừa định đóng cửa thì người đạo sĩ mặc áo choàng xanh lấy ra một chiếc quạt xếp, chặn ngay cửa: “Tìm nhầm người à? Cậu không phải là người đã nhảy xuống đập lớn Cản Giang với Lộc Hưng à? Chẳng lẽ cậu không phải là Cao Kiện sao?”

Tôi biết mình không thể trả lời cho có lệ được, bèn cau mày lui vào trong nhà: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của tôi, người đạo sĩ kia chợt tỏ vẻ hơi khinh thường: “Đừng lo lắng, tôi tìm cậu là vì một chuyện tốt!”

Gã vẫy quạt gấp, đẩy cửa chính ra, bước vào shop đồ người lớn: “Lộc Hưng là đệ tử của một tà phái có truyền thừa từ lâu. Mọi môn phái tu hành chính thống đều có những lời đồn đãi về tà phái ấy. Có người tin rằng, sư phụ của kẻ ấy là một vị Soán Mệnh sư, nhưng không ai có thể xác định về tin tức này này. Thậm chí, chưa từng có ai đã nhìn thấy sư phụ của gã.”

“Soán Mệnh sư...” Một tia sáng nhỏ lóe lên trong mắt tôi rồi nhanh chóng vụt tắt.

“Đừng căng thẳng. Soán Mệnh sư đi con đường nghịch lại với trời nên ai cũng có quyền giết gã. Cậu đã giết Lộc Hưng. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta là cùng một loại người.” Người đạo sĩ này nói bằng một tốc độ rập khuôn, khiến người nghe cảm thấy rất lạnh lẽo, tựa như có một khối băng giấu bên trong người gã vậy.

Tôi vẫn trầm ngâm, không thể đoán ra ý đồ đến đây của kẻ này: “Anh biết tin này từ đâu?”

“Càn khôn đảo ngược, bát phương thăng long. Mượn dùng Thần sát Bát tự và Bát bảo của Phật giáo nhằm bố trí một tòa đại trận chống lại ông trời, hành vi này chứng tỏ thủ đoạn của kẻ Soán Mệnh sư kia vô cùng cao siêu. Vì quá trình thực hiện vô cùng bí mật, mặc dù trước đó chẳng có ai để ý, nhưng một khi đại trận được kích hoạt, nhất định sẽ gây chấn động đến thiên cơ. Và lúc này, những vị thiên sư, đạo trưởng ở những môn phái khác nhau đều suy tính ra một ít huyền cơ ở ngay thời điểm đó.” Người này trò chuyện với một vẻ kiêu ngạo mơ hồ, khiến người nghe rất khó chịu. .

“Chỉ là suy tính mà thôi, có gì đáng để khoe mẽ chứ?” Tôi bĩu môi: “Vậy thì sao? Biết tôi cứu Giang Thành, biết tôi giết Lộc Hưng, vậy là có công lớn. Anh có mang món bảo vật nào để tặng tôi với mục đích tuyên dương hay không?

Hiện tại, tôi đã có thể chắc chắn người này xuất thân từ danh môn chính phải, có lẽ cũng giống như tên Lục Cẩn kia và khác với anh Lưu mù hay đạo trưởng Nhàn Thanh. Người ta là những môn phái truyền từ đời này sang đời khác, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm, đại diện cho sự huy hoàng ngày xưa của Đạo gia Trung Quốc.

Người đạo sĩ nghẹn lời khi nghe tôi nói câu vừa rồi. Và sau một thời gian, gã nói, “Gia sư chưa nhắc đến việc tặng thưởng. Ông ấy chỉ tính toán ra rằng, một một phần công đức trị số hàng trăm vạn tại Giang Thành, bảo tôi đến lãnh.”

“Kêu anh đến lãnh công à?” Dù mặt không đổi sắc, nhưng tôi đã thầm khó chịu trong lòng. Chưa nói đến việc Âm Gian Tú Tràng ăn chặn hết cả cái mớ trăm triệu công đức kia rồi gán cho tôi một con số âm từ lâu, mà cho dù Âm Gian Tú Tràng không chiếm lấy phần công đức ấy, thì hà cớ gì mà tôi lại dâng công đức của mình cho tên này?

“Chính xác.” Hầu như vẻ mặt của người đạo sĩ áo xanh này không hề thay đổi. Gã nói năng rất lạnh lùng, tựa như người bị khiếm khuyết cảm xúc bẩm sinh vậy: “Công đức chẳng có ích lợi gì với cậu cả. Giao nó cho tôi! Sư phụ đã hứa sẽ bồi thường cho cậu một món cơ duyên cực kỳ hữu ích!”

Tôi híp mắt lại, thầm quan sát kẻ này. Người đạo sĩ trước mặt có cảnh giới cao hơn anh Lưu mù, có vẻ lai lịch cũng không đơn giản. Từ lời nói của gã, tôi có thể nhận ra nhu cầu về Công đức của bọn người này là rất cao: “m Gian Tú Tràng tranh giành công đức, mấy tay đạo sĩ này cũng tranh giành công đức. Liệu cái gọi là [Công đức] này còn có tác dụng nào khác ư?”

Nghĩ thầm như thế nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên ngoài mặt, trái lại tôi còn giả vờ hòa hoãn đi một chút: “Muốn lấy công đức cũng được, chẳng qua là tôi còn chưa biết họ tên của anh, đến từ môn phái nào, muốn lấy công đức để làm chi?”

“Bần đạo họ Lãnh, tên một chữ Thiên, đạo hiệu là Thanh Huyền, đến từ Mao Sơn tông. Tôi là truyền nhân của phù pháp âm Sư thuộc phân chi Thượng 36 ngọn núi .” Trong lúc nói chuyện, người đạo sĩ này tỏa ra một luồng khí thế, tạo cảm giác nhiệt độ cả căn phòng giảm đi khá nhiều.

Anh Lưu mù chợt chạm nhẹ sau lưng tôi: “Tông phái Mao Sơn chia thành 108 môn phái, Thượng Mao Sơn có 36 phái, Hạ Mao Sơn có 72 phái, bên cạnh đó còn có 24 Thanh đường và 3 Quỷ phái. Chuyện này không được công khai chính xác ra bên ngoài. Cơ mà, người này đeo Hàng Ma phiến, Khảo Quỷ bổng, Thiên Bồng thước, chính là 3 bảo vật của Mao Sơn, lại còn mang danh xưng âm Sư, e rằng đúng thật là xuất thân từ Mao Sơn rồi.

Một truyền nhân chân chính của Mao Sơn đạo sẽ không bao giờ tự xưng mình là đạo sĩ Mao Sơn. Người của Thượng 36 ngọn núi sẽ tự xưng mình đến từ Mao Sơn tông, còn kẻ tu hành trong Hạ 72 ngọn núi mới tự gọi mình là Mao Sơn đạo.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.