Vừa nghe câu mở màn của Đỗ Dự, tim tôi đập loạn nhịp cả lên: “Gã ấy có tội! Trong trường hợp này, cả hai suy đoán của mình đều sai lầm hết rồi. Hạ Trì không phải là kẻ chủ mưu, chỉ là thay thế một người chơi nào đó. Ngoài ra, Đỗ Dự không phải là kẻ giấu mặt thứ mười hai, mà là một người chơi mặc định."
Từng dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi. Bề ngoài, tôi giả vờ lắng nghe lời thú tội của Đỗ Dự một cách cẩn thận. Trên thực tế, tôi bắt đầu suy nghĩ lại từng câu chuyện của mỗi một người tham gia trò chơi ở đây: "Mình có bỏ sót một manh mối nào không nhỉ?"
Trên ghế điện, Đỗ Dự vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh và giữ giọng nói đều đều:” Tôi tên là Đỗ Dự, làm nghề luật sư. Trước đây, tôi công tác ở nước ngoài, gần đây có việc mới bay về nước.
Không giống như các anh là giết hoặc tra tấn một ai đó, tôi hiếm khi làm những việc tầm thường như thế. Người thông minh sẽ không cần phải phạm tội để đạt được mục đích của bản thân.
Tôi xuất cảnh cách đây 5 năm. Vì mưu sinh, tôi cung cấp dịch vụ trợ giúp pháp lý cho các hiệp hội lớn của Trung Quốc với tư cách là một luật sư. Tôi rất giỏi trong việc biện hộ vô tội cho rất nhiều người tại Chinatown.
Trong 5 năm qua, bằng cách đổi trắng thay đen mà tôi đã trợ giúp rất nhiều tên khốn nạn thoát khỏi tội danh của chúng. Tuy đây là hành vi trái với lương tâm và gây ra ảnh hưởng sâu sắc hơn nhiều so với việc giết người, nhưng tôi không nghĩ là mình có tội và tin rằng chẳng có ai đủ khả năng phán xét được tôi. Suy cho cùng, đây chỉ là cách để tôi tồn tại giữa dòng đời.
Được rồi, thế là đủ cho phần bối cảnh về câu chuyện của tôi. Từ lúc này, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về bí mật sâu kín nhất trong lòng mình.
Không ai muốn phải tha hương cầu thực và giúp đỡ những tên khốn nạn độc ác đó cả, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đột ngột xuất cảnh vào 5 năm trước cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ 8 năm trước. Lúc đó, tôi vừa hoàn thành xong hai văn bằng thạc sĩ gồm chuyên ngành Luật và chuyên ngành Tâm lý Tội phạm. Tiếp theo, tôi nhận việc tại một công ty luật. “
Vì để khẳng định tên tuổi một cách nhanh chóng, hợp đồng bào chữa đầu tiên của tôi là một bản án cực kỳ khó giải quyết.
Thật ra, toàn bộ vụ án cũng không phức tạp cho lắm. Nạn nhân là con gái của nguyên đơn. Cô ấy làm việc trong một quán karaoke. Sau giờ ra ca, cô ấy đã bị một đám cậu ấm lôi kéo ra ngoài đi nhậu tăng hai. Ngày hôm sau, một cư dân nào đó trong thành phố phát hiện ra xác cô ấy trong một hồ nước.
Không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh ai là kẻ sát nhân. Nói chính xác hơn, tất cả những người đi cùng cô gái đêm hôm đó đều bị khép vô diện tình nghi cả.
Kết quả điều tra của cảnh sát rất mơ hồ. Bản thân tôi tự đi điều tra vụ án, cũng tìm ra bằng chứng quan trọng, để rồi dùng bằng chứng ấy để đối chất tại tòa. Rốt cuộc, tôi đã thành công trả lại sự trong sạch cho nạn nhân.
Hoàn cảnh gia đình của nạn nhân rất khó khăn. Họ phải nhận tiền bồi thường xong mới có đủ tiền để trả chi phí kiện tụng cho tôi.
Được cả danh và lợi, tôi cứ tưởng mình đã chính thức có điểm tựa tại nơi đô thành phồn hoa ấy. Nhưng nào ngờ, công ty luật kia đã sa thải tôi chỉ trong mấy ngày sau đó. Về phần lý do ư? Họ bảo tôi quá hiếu thắng, không biết giữ gìn mối hòa hảo với đồng nghiệp.
Vì tuổi còn trẻ, tôi đã thẳng thừng bộc lộ tài năng mà không biết khiêm tốn. Mãi đến sau này tôi mới biết, kẻ bị tôi tống vào tù và lãnh án chung thân kia là một dạng cậu ấm theo diện con ông cháu cha. Ông nội của nó là thủ trưởng cao cấp trong quân khu, còn bố của nó cũng là một tay tầm cỡ nào đấy. Khi đó, nguyên nhân chủ yếu mà không có bất cứ một luật sư nào dám tiếp nhận bản ấy là vì, đám cậu ấm phạm tội trong đêm hôm đó đều có gia thế đáng gờm.
Tôi không hối hận dù bịi mất việc, trắng tay thì làm lại từ đầu thôi. Tôi không tin bọn đó có thể dùng một tay che trời.
Hóa ra, tôi đã sai lầm. Chỉ trong vài ngày kế tiếp, vợ sắp cưới của tôi đã bị một tên móc túi nào đấy đâm nhiều nhát tại nhà ga, cuối cùng đã tử vong khi đưa đến bệnh viện.
Tên trộm ấy bị cảnh sát bắt tại chỗ, nhưng người yêu của tôi đã vĩnh viễn không thể quay về.
Chuyện này cũng thật kỳ quặc. Thế là, tôi bèn âm thầm điều tra, để rồi phát hiện tên trộm ấy có hàng tỷ thứ liên quan đến gia đình của tay cậu ấm phạm tội ấy.
Mất khoảng vài tuần, cuối cùng tôi cũng xác định được một chuyện. Kẻ móc túi đó chính là một cựu chiến binh xuất ngũ; đồng thời, ông nội của tay cậu ấm kia chính là thủ trưởng trực tiếp của gã. Gã đó đã bị nhiễm AIDS, hiện đang chịu đựng hàng tá biến chứng. Lý do mà gã đồng ý hành hung là vì bị bệnh viện thông báo bản thân sắp sửa qua đời trong ít lâu nữa thôi. Cả vụ án này chính là hành vi trả thù của gia đình bề thế ấy về phía tôi đây.
Nếu tôi sử dụng con đường pháp lý để chống lại một gia tộc khổng lồ như vậy, tế thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả. Vì vậy, tôi quyết định sử dụng một phương pháp cực đoan hơn - chính là giết người.
Mất hẳn một năm, tôi đã dành thời gian đó để điều tra về hoàn cảnh gia đình của tay cậu ấm kia, đồng thời nắm rõ tính cách của từng người.
Thằng cậu ấm ấy tên Vương Khoái, bố nó là Vương Cửu Viễn, mẹ là Viên Mai. Nó còn một thằng em cùng cha khác mẹ đang học trung học cơ sở, tên Vương Hiển.
Nghe đâu, mẹ của Vương Hiển là một người phụ nữ rất dịu dàng. Sau khi bà ấy sinh Vương Hiển ra thì bị nhà họ Vương gửi cho ít tiền rồi đuổi đi. Dĩ nhiên, họ giữ lại đứa bé. Chính vì vậy, cuộc sống của Vương Hiển tại nhà họ Vương rất cơ cực. Bố không thương, còn mẹ ghẻ lại chướng mắt; chỉ có duy nhất một người bảo mẫu quan tâm nó từng ngày.