Hơn mười mấy món vật phẩm mới được thêm vào trong Shop hối đoái. Tôi không có thời gian đọc kỹ, hiện tại nên là lúc rời khỏi trường cấp ba Tân Hỗ thật nhanh.
Về việc đổi món nào, tôi cần nghiên cứu thật cẩn thận mới được.
Tôi và Tiểu Phượng cùng dìu nhau ra khỏi ngôi trường, đi một đoạn xa thật xa mới bắt được xe taxi. Cả người tôi bốc lên mùi khó ngửi, kèm theo Tiểu Phượng đang mặc một bộ đồ cưới đỏ tươi như máu, khiến bác tài rất sợ hại, sau đó tôi phải bịa ra là hai đứa trong đoàn làm phim, có việc nên bị bỏ rơi, mới lấp liếm lừa bác tài đồng ý chở về.
"Tiểu Phượng, làm sao em tìm được đến đây?"
"Anh vừa đi, em liền bắt xe taxi chạy theo á! Hình như bác tài kia còn biết anh nữa, là một ông chú trung niên đầu hói, vừa nhắc đến livestream mấy vụ linh dị là bác ấy hứng chí lắm."
"Ặc! Ông chú đầu hói à? Trùng hợp dữ vậy?"
"Chú ấy còn nói, bọn mình lăn lộn trong showbiz như vậy phải biết ý tứ, cẩn thận bốn bề, kẻo người ngoài nhìn vào rồi nói hai đứa mình hẹn hò lén lút đó."
"Đệch..."
Nhìn Tiểu Phượng ôm chặt cánh tay mình như thế, tôi chẳng biết phải nói sao cho đúng. Dĩ nhiên, cô ấy đang cất giấu bí mật động trời trên người, nhưng tôi biết mình không nên thắc mắc: "Thôi kệ đi em, như vậy cũng tốt."
Quay lại shop Khoái Nhạc Điên Phong tại phố Đinh Đường, tôi và Tiểu Phượng thảng thốt giật nảy mình khi vừa bước xuống xe.
"Bọn chó chết nào dám phá tiệm của tao?" Đêm qua, Tiểu Phượng đi vội nên quên kéo cửa cuốn xuống, thế là lộ ra cảnh cửa kính bên trong bị ai đó đập bể nát. Hàng hóa trong shop bị quăng tứ lung tung trong tình trạng nát bét.
Vốn dĩ tôi còn mơ tưởng đến cảnh nhảy vào nhà tắm kì cọ thỏa thích một phen, rồi ôm gối làm một giấc mộng đẹp, giờ thì hay rồi, chẳng ngờ rằng nhà mình bị phá nát.
... Đùng ...
Tôi xoắn tay áo lên, đi vào trong tiệm, bỗng thấy anh Lưu mù đang chống đòn gánh đứng đó. Gã còn cầm đồ vật gì đó trên tay, quan sát nó tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn bật chốt lên xuống, cảm thụ tần suất chấn động đa dạng từ vật đó.
"Món đồ chơi này dùng làm sao ấy nhỉ? Sao không có sách hướng dẫn gì hết vậy cà?"
"Tên mù chết tiệt! Tao coi mày là anh em, mà mày phá tiệm của tao. Đây chính là gia sản tích cóp hàng mấy năm nay của tao đấy!" Túm lấy cổ áo của gã Lưu mù, tôi định dạy cho thằng chả một bài học. Chẳng ngờ rằng, ông ta gạt đòn gánh ngang một cái, đẩy hai tay của tôi ra, rồi không biết làm sao lại có thể đè tôi xuống đất.
"Anh mày phá tiệm của chú mày làm gì? Một người bệnh hoạn sắp chết như chú thì anh mày chẳng dám đụng đến đâu, lỡ bị lây cái xui qua nữa!"
"Không phải anh chứ còn ai vào đây? Hôm qua, tôi đứng đầu hẻm nhà anh kêu la gần nửa tiếng đồng hồ, mà có thấy anh đâu. Hôm nay tự dưng anh chạy đến, cứ như mèo khóc chuột, bụng dạ xấu xa!"
"Năng lực của anh mày có hạn, nên hôm qua anh chạy đi tìm sư huynh thỉnh giáo đó mà."
"Rồi anh tìm được sư huynh chưa?"
"Anh chưa."
"Con mieee nhà anh! Còn giả bộ bình tĩnh như vậy được à? Đừng nói nhiều lời, mau buông tay ra. Tôi phải quyết đấu với anh!"
Anh Lưu mù đang định trả lời lại tôi, bỗng nhìn thấy Tiểu Phượng đang mặc áo cưới đi vào trong nhà. Ông ấy tái mặt, giơ đòn gánh chắn ngang ngực, bước đến đứng trước mặt tôi.
"Cô là ác quỷ phương nào dám đến đây quấy phá? Ban ngày ban mặt sao dám hiện hình?"
"Hiện cmn hành nhà anh! Cô ấy là nhân viên trong tiệm của tôi, anh tránh ra!" Cố gắng giật tay mình ra khỏi bàn tay của anh Lưu mù, tôi bèn kể rõ lai lịch của Tiểu Phượng cho anh ấy nghe. Sau khi nghe xong, gã chau mày lại, im lặng một hồi lâu.
"Đại ca này, nếu không phải anh đập bể đồ trong tiệm em, vậy ai làm nhỉ?"
Anh Lưu mù liền bấm ngón tay tính toán, ngay khi tôi đang nghĩ anh ấy bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời theo trong phim, thì anh ta chỉ về phía camera treo ngoài cửa: "Cậu tự mở ra nhìn xem đi."
Bật camera lên, tôi liền thấy rõ chuyện gì đã xảy ra tại đây. Tầm 02 giờ đến 03 giờ đêm hôm qua, một đám người chạy xe van đến đây, cầm gậy gộc trong tay, vừa đến liền thỏa sức đập phá.
Tuy bọn chúng che lại biển số xe, nhưng không hề đeo khẩu trang che mặt. Tôi thấy rõ có một kẻ xăm hình bọ cạp trên ngực, nó còn đưa ngón tay thối thị uy trước màn hình camera.
"Phách lối dữ bây?" Gần đây, tôi có xích mích với rất nhiều người, nhất thời không thể đoán ra bọn chúng là ai.
Tiểu Phượng nhanh chóng quét dọn căn phòng, sau khi xem xong hình ảnh trong camera bèn nói trong lo lắng: "Hay mình báo cảnh sát đi anh."
"Báo cảnh sát à?" Dù bọn chúng có bị tóm cổ vào đồn, ít nhất bị giam giữ hai tuần, ba tuần là cùng. Cái dạng trừng phạt không đến nơi đến chốn thế này, làm sao giải được mối hận trong lòng tôi?
"Tự anh điều tra chuyện này, mặc kệ nó được ai bảo kê đi chăng nữa, dám cả gan phá tiệm của anh, anh sẽ cho nó đẹp mặt." Thằng ngang ngược sợ thằng bốc đồng, nhưng thằng bốc đồng rất sợ thằng liều mạng. Tôi chính là kẻ thuộc về nhóm dân liều mạng đấy.
Hoàn thành công tác dọn dẹp mớ hỗ lốn trong tiệm, đến buổi trưa, tôi và Tiểu Phượng cũng làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, bèn thay một bộ đồ tươm tất, rồi rủ anh Lưu mù đi ra ngoài ăn cơm.
Chén tạc chén thù một hồi, anh Lưu mù vẫn câm như hến, mãi đến khi thấy Tiểu Phương say ke đầu rồi, mới lấy ngón tay của mình chấm nước, viết lên bàn: "Hai người có quan hệ giường chiếu chưa?"
Tôi nhìn anh ấy bằng một ánh mắt buồn cười: "Anh Lưu à, anh nghĩ em là loại người không chịu nỗi cám dỗ như thế ư? Cô ấy không có nhà để về nên em tạm thời nhận cô ấy vào công tác. Bọn em chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi."
"Bản mệnh của cô ấy là Hồng Loan, còn bị lệ quỷ ám người. Một cơ thể, nhưng có hai số mệnh. Chính là một con yêu quái sống sờ sờ ra đấy! Em không thể đụng chạm đến cô ấy được, mau lánh xa cô ấy ra, tránh càng xa càng tốt!" Anh Lưu mù lướt nhanh ngón tay, ghi cả một câu dài như thế.