WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 48: Không có chứng cứ (1)

Chương 48: Không có chứng cứ (1)





Vì tội tấn công cảnh sát, tôi bị nhốt tại cục cho đến chiều mới được thả ra.

Tôi không quay về phố Đinh Đường, mà ghé tiệm hoa quả mua một giỏ trái cây rồi chạy nhanh đến nhà của chú Hoàng.

Tôi bắt buộc phải trông thấy di vật còn lại của ông lão ấy. Trường hợp của chú ấy và Hoàng Quan Hành khác nhau. Một tên là công tử con nhà giàu, chỉ sống nhờ cái thứ hạ bộ bên dưới, trong khi kẻ còn lại chính là một "học sinh trường cảnh sát", nắm vững kiến thức cơ bản của cảnh sát hình sự, lại thiện về suy luận chân tướng.

"Hy vọng mình đến kịp."

Tôi gõ nhẹ cửa nhà, bèn thấy một bà cụ hơn 60 tuổi ra mở cửa.

"Cháu là cảnh sát tại phân cục. Ông nhà xảy ra chuyện như thế, bọn cháu cũng rất đau lòng. Do đó, cháu đại diện đến đây thăm bà một lát."

Cả ngôi nhà tràn ngập nỗi bi thương, bà cụ mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, rồi pha cho tôi một tách trà.

"Bà ơi, mong bà đừng quá đau lòng." Tôi không hề uống tách trà trên bàn, mà đứng dậy, bước đến hỏi: "Bà cho cháu tham quan căn phòng của chú Hoàng khi còn sống được không ạ?"

"Được chứ sao không!"

Trong ngôi nhà này, chú Hoàng có một căn phòng riêng khoảng hai mét vuông vức, bên trong là các loại sách trinh thám, tài liệu học tập tại trường cảnh sát. Từ đó chứng tỏ ông chú này rất thích thú với tác vụ điều tra phá án.

Tôi không dám tùy tiện chạm vào, mà dùng mắt liếc qua tất cả đầu sách. Sau đó, tôi dựa theo thói quen sinh hoạt của một người bình thường mà suy đoán, ví như những vị trí xếp góc trong xấp văn bản trên bàn, hay những quyển sách mà chú Hoàng đã đọc gần đây do chúng bị lệch nhẹ ra ngoài trên giá sách.

"Chẳng có thứ gì giấu trong mấy quyển sách này."

Tôi kéo ngăn tủ ra, bèn thấy một chiếc kính lão đè lên mấy tờ giấy ghi chú, bút máy, mực nước, đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, nhìn vô là rõ.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế mà chú ấy từng ngồi khi còn sống: "Nếu như mình là ông ấy, ngay khi phát hiện một chuyện bí mật vô cùng thú vị, mình sẽ ghi ở đâu nhỉ?"

"Cháu tìm cái gì thế?" Bạn già của chú Hoàng đứng ngay cửa.

Tôi cứng đờ cả người, nhưng lập tức tỏ vẻ tự nhiên: "Chẳng gì cả. Cho cháu hỏi, gần đây chú Hoàng có cái gì là lạ không bà?"

"Cũng chẳng có gì khác lạ, ngoại trừ hay lẩm bẩm cái gì đó liên quan tới livestream giết người. Mỗi tối, ông ấy hay nhốt mình trong phòng, ngồi yên trước máy vi tính, dường như đang chờ đợi một tiết mục nào đó? Còn đúng hay không thì..." Bà cụ muốn nói lại ngừng, nhìn tôi một hồi mới chịu nói tiếp.

"Dường như ông ấy đã cảm giác được mình sẽ xảy ra chuyện. Vì thế, hồi sáng này, ông ấy đưa cho bà một lá thư trước khi đi làm. Ông ta còn đặc biệt căn dặn bà rằng, nếu ông ấy có gặp bất trắc, bà phải giao lá thư này cho cảnh sát ngay lập tức."

"Lá thư à?" Tôi cố gắng ép mình phải bình tĩnh: "Thư gì mà bắt buộc phải giao cho cảnh sát bọn cháu? Chẳng lẽ là suy luận của ông nhà về vụ án gần đây?"

"Ông ấy không cho bà xem, nếu cháu đã đến thì lấy lá thư này cầm về luôn đi." Bà lão nói xong, bèn rút ra một lá thư với phong bì dày bao bọc kĩ bên ngoài, dán keo kín kẽ từ trong ví ra.

Tôi cầm bức thư ấy, đi ra khỏi nhà của chú Hoàng. Vừa bước ra ngoài đường, tôi không thể chờ được nữa, đành tìm một góc khuất nào đó, rồi lật bức thư ra xem.

"Livestream giết người. Lần livestream đầu tiên ở tại nhà trọ An Tâm, dính liếu đến 05 cái nhân mạng. Lần livestream thứ hai tại trường cấp ba Cao Trung, phỏng đoán nhân số chết ở đó phải hơn 10 người."

"Đây không phải là một tiết mục giải trí về trinh thám đơn thuần. Tất cả những xác chết bên trong đều là thật, cảnh tượng vô cùng đáng sợ và kích thích. Hơn nữa, kẻ này luôn nhanh hơn cảnh sát một bước, đến hiện trường để quay, chụp, vì thế, bọn chúng có khả năng chính là hung thủ."

"Người streamer trong cả hai lần livestream này đều là một người duy nhất. Kẻ đó ra vào cục cảnh sát nhiều lần, khá thân thiết với đại đội trưởng đội trinh sát hình sự. Hắn có thân phận bí ẩn, làm việc quyết đoán, tư duy nhanh nhẹn, có năng lực điều tra và ý thức phản trinh sát cực cao."

...

Tôi xem hết bức thư, liền xụ mặt xuống, âm trầm như một đáy hồ.

Còn may mắn là tôi đến kịp. Thật khó tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nếu lá thư này rơi vào tay Thiết Ngưng Hương.

Tôi lấy hột quẹt ra, đốt sạch lá thư và bao thư thành tro bụi, sau đó xử lý sạch sẽ hiện trường nơi này rồi rời đi.

Quay lại phố Đinh Đường, tôi bèn dẫn Tiểu Phượng đi shopping một hồi. Đến khi về nhà, tôi vào phòng riêng của mình, rồi chốt chặt cửa từ bên trong.

"Chẳng lẽ Âm Gian Tú Tràng thật sự là một cách thức đòi mạng của địa ngục ư? Hay cái chết của hai người đó chỉ là trùng hợp? Hay là chỉ có những người sắp chết mới có thể coi được livestream của Âm Gian Tú Tràng?"

Rất khó để xác định mối quan hệ tương quan trong chuyện này, chỉ là, tôi đã thông qua hai lần trực tiếp, và có hai người đã chết. Đây là sự thật không thể chối cãi.

"Mình nên làm sao đây?" Nếu đã không nghĩ ra cách, thôi đừng nghĩ nữa. Tôi đi xuống tầng trệt, thấy Tiểu Phượng chuẩn bị đi nấu cơm, bèn gọi: "Đi em ơi! Ra ngoài làm vài ly!"

"Kể như hôm nay là chính thức hẹn hò hả anh?" Vừa thay vào chiếc váy ngắn tôn dáng, mặc áo thun ôm sát người, Tiểu Phượng trông vô cùng quyến rũ so với kiểu cách váy dài truyền thống lúc trước. Nhìn đôi chân dài trắng muốt trước mặt, dường như tôi quên hết mọi sự muộn phiền.

"Con nhóc này, suốt ngày em toàn nghĩ cái gì đâu không hà? Nếu em không đi, vậy anh dẫn Bạch Khởi đi!"

Bạch Khởi đang nằm trên mặt đất, vừa nghe có người nhắc đến tên mình, bèn vểnh lỗ tai lên. Nó đảo con mắt gian xảo nhìn quanh, tựa như ngửi được mùi thịt, bèn vọt đến cắn chặt ống quần tôi, không chịu nhả ra.

"Đi thì đi, được không?" Tiểu Phượng bĩu môi, tức tối nhìn Bạch Khởi: "Con chó này bám anh như vậy, lại nhe răng trợn mắt hung dữ với em trong khi em cung phụng nó từng giờ từng phút. Mấy người bọn anh toàn là bắt nạt em thôi."

Lắc đầu cười nhẹ, tôi dẫn Tiểu Phượng và Bạch Khởi ra phố.

Chợ đêm tại Giang Bắc đã mở ra, ngắm nhìn dòng nước sông chảy chầm chậm, tôi uống vài chai bia mới có thể xóa đi nỗi sầu muộn trong lòng.

"Hai ngày nữa là đến nhiệm vụ livestream thứ ba của Âm Gian Tú Tràng. Sống sót đã khổ rồi, cần gì phải tự tìm nỗi khổ khác cho bản thân." Trong đầu đã ngà ngà say, tôi nhìn Tiểu Phượng đã đỏ ké mặt mày. Gió sông thổi loạn mái tóc của cô ấy, sau làn tóc đen phất phới ấy, tôi có thể nhìn ra nỗi đau đớn và sự cô độc được cô ấy chôn sâu trong tận đáy lòng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.