Chương 75: Xe tang lên đường (2) Vừa muốn xốc tấm vải ở cái bàn thứ hai, tình cờ tôi liếc mắt qua điện thoại di động, liền thấy Lưu Bán Tiên đang bắn comment liên tục, nhưng nội dung chỉ y hệt một dòng:
- Đừng giở tấm vải lên! Tuyệt đối không thể!"
"Tại sao vậy, Bán Tiên?"
- Giữ mặt mình nhìn thẳng vào bàn sắt, đi lùi, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này ngay!
- Anh bản trẻ, cậu không nên trêu chọc vào loại tà sát này! Cậu không đối phó nổi nó đâu! Đi nhanh lên!
Từng dòng comment nối đuôi liên tục từ khán giả Lưu Bán Tiên, xem ra tình hình quả thật đang khẩn cấp. Nhưng mà, tại sao lại khẩn cấp? Tôi phải hỏi cho ra lẽ.
"Tại sao vậy ngài? Con xốc hết 03 lớp vải trắng ở dãy bàn thứ nhất, có chuyện gì xảy ra đâu?"
Lưu Bán Tiếp dưới núi Thanh Thành vội trả lời:
- Thằng nhóc này chẳng biết trời cao đất rộng gì cả! Cậu ngẩng đầu nhìn lên xem, có phải trông thấy có một cây xà ngang ở giữa phòng hay không?
Tôi bèn ngẩng đầu lên, quả nhiên không sai.
- Vật này được gọi là "Xà ngang ép đỉnh" trong thuật phong thủy. Nếu một người bình thường cứ ngồi dưới thanh xà ngang ấy, sẽ hay bị choáng váng mặt mày, nhức đầu, thân thể thường không được khỏe, cuộc sống hay gặp chuyện lao đao. Tóm lại, là một sự tổn hại cho bản thân.
"Thân thể không khỏe, cuộc sống lao đao, thì đó là chuyện ở tương lai xa, chứ chẳng phải chuyện lớn gì ngay lúc này! Sao ngài hù con dữ vậy?"
- Nếu như "người thường" bị xà ngang đó ép đỉnh đầu, thì đúng thật tổn hại sẽ không nghiêm trọng như lời cậu nói. Thế nhưng mà, cậu không được quên một chuyện, đây là nơi nào?
Lời Bán Tiên nói khiến tôi sững sờ: "Nhà xác trong Trung tâm Hỏa táng."
Lưu Bán Tiên nhanh chóng bắn dòng comment tiếp theo:
- Đúng vậy! Khối "Xà ngang ép đỉnh" trong căn phòng này không phải đang ép đỉnh đầu người, mà là ép đỉnh đầu xác chết, hay đúng hơn là, xác chết nằm ngang, đồng nghĩa với việc mượn nhờ thuật phong thủy, dùng xà ngang để đè ép xác chết. Cũng nghĩ lại xem, xà ngang ép thi thể, oán khí dây dưa, trong khi số lượng bàn sắt ở đây là trùng với số lượng 09 cái bàn, đúng với số hiệu "cửu cửu". Ta chắc chắc một điều rằng, có Đại hung khủng khiếp ẩn nấp tại nơi đây! Do ta không thể tự thân đến nơi mà cậu đang đứng, dùng la bàn phong thủy để điều tra sâu hơn, nên khó lòng giúp cậu phá giải tai ách hiện tại. Đã đến nước này, biện pháp an toàn nhất chính là biến mọi thứ trở lại nguyên dạng của nó, đến từ nơi nào, thì về nơi đó đi.
"Chỉ vì một thanh xà ngang trên nóc phòng, liền rút lui rời đi ư?" Nói thật, tôi rất muốn nhìn thử xem trên những cái bàn này, có bất cứ manh mối nào đáng giá hay không. Tay tôi đã sắp chạm đến nó rồi mà.
- Người xưa từng có kinh nghiệm, chỉ nhìn thấy một chiếc lá đã biết mùa thu sắp về! Cậu bạn nhỏ! Xin cẩn thận!
"Haizzz... Ngài đã nói vậy rồi, con nghe lời Bán Tiên lần này!"
Xoay người lại, tôi định che lại tất cả những mảnh vải trắng kia như lúc ban đầu.
Bất chợt, Y Y nắm chặt lấy tay tôi, con bé nói bằng một giọng lắp bắp: "Chú ơi... chú... chú... chú nhìn đằng kia kìa."
"Gì vậy con?" Quay đầu trông lại, tôi cũng choáng váng cả đầu óc, khi trông thấy mảnh vải che trên cái bàn sắt ở giữa kia tự chuyển động. Sau đó, dường như có một bức tranh miêu tả cảnh bàn sắt hiện ra trước mặt tôi và Y Y.
Đầu, bộ ngực, cánh tay, hai chân...
Đó là một cái xác tỏa ra mùi hôi thôi đang nằm dài trên bàn.
... Loảng xoảng...
Tôi giậc mình, lùi nhanh về sau, không cẩn thận va vào một cái bàn sắt khác khiến âm thanh va chạm ấy lan truyền ra xa xa trong cái nhà xác này.
"Chú ơi..." Y Y ôm tôi thật chặt, vùi đầu vào ngực tôi. Con bé không dám mở mắt nhìn về phía trước.
"Đừng sợ, con đừng sợ, có chú ở đây." Tôi vỗ về sau lưng con bé, bảo nó bình tĩnh lại, rồi hô to: "Có ai ở đây không?"
Tôi hỏi trong vô thức, rồi bèn nhìn chằm chằm vào cái xác nằm trên mặt bàn kia. Cái xác đó mặc đồ y hệt như tài xế lái xe buýt, lại ướt sủng, y như cái xác vừa được vớt ra từ trong nước. Áo quần dán chặt vào người, lại có vài mảnh tảo nước, rong rêu còn bám lên nữa.
Tôi làm liều, bước đến, đưa tay giật cái nón trùm đầu của cái xác ấy ra.
"Là thằng ấy!!!"
Đó chính là gương mặt thanh niên trông có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, trên mặt ướt đẫm, không rõ đó là nước, hay là mồ hôi.
"Thằng tài xế lái chuyến xe buýt số 14 đây mà!" Tôi còn gặp hắn sống sờ sờ cách đây nửa tiếng, sao hiện tại lại nằm ngây đơ trong trung tâm hỏa táng thế này: "Chuyện này làm sao xảy ra được?"
Tôi lục lọi quần áo của gã tài xế, kiểm tra thi thể một phen, bèn có thể suy ra gã này đã chết cách đây vài tiếng đồng hồ.
"Xem ra, mình đã có thể xác nhận thân phận chính xác của tên tài xế này rồi."
Tôi bèn lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tỉ mỉ phần tin tức về vụ tai nạn chiều nay đăng trên internet:
"Hồi 05:00 chiều nay, tại cổng chung cư Hoa Viên đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc ô tô cá nhân va chạm với chuyến xe buýt số 14, khiến một người bị thương nặng, hai người chết. Một trong hai người tử vong đó là một phụ nữ có thai, đã xác nhận danh tính, tên là Dương Nhu.
Nạn nhân thiệt mạng còn lại là tài xế lái xe buýt. Ngay lúc sự cố xảy ra, tài xế đã chọn cách đối phó tích cực nhất, xử lý bánh lái trong phạm vi an toàn hết mức có thể. Vì vậy, tất cả mọi hành khách trên xe đều an toàn, chỉ có bản thân tài xế bị văng ra khỏi xe, té vào rãnh nước gần đường cái, mất mạng tại chỗ.
Nạn nhân trọng thương là một khác đi đường ngang qua đó. Hiện trạng vết thương rất nặng, đã chở đi cấp cứu tại bệnh viện."
"Ác quỷ mặc váy đỏ, thanh niên tài xế, kẻ mặc đồ bệnh nhân!" Tôi đọc đi đọc lại vài lần, rốt cuộc có thể khẳng định thân phận của 03 người đó.
Người tài xế này đã chết cách đây mấy tiếng, nhưng linh hồn bị giam cầm trên chiếc xe buýt số 14 tà dị này. Gã mặc đồ bệnh nhân đó chính là người qua đường bị tông trúng, trọng thương. Dĩ nhiên, gã đó cũng chính là một trong hai người sống duy nhất trên chuyến xe tang số 14 này!
"Vậy tại sao bọn người còn lại bước lên chuyến xe tang ấy nhỉ?"
Cuối cùng, tôi đã tìm ra một trong những mắc xích quan trọng trong sự kiện lần này, bèn cõng Y Y lên, lén lút lấy tờ giấy vàng mà vị đạo sĩ tại trạm Thanh Thổ quan ấy từng đưa, coi đi coi lại một lần nữa.