Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 80: Thỉnh thần nhập thân (2)

Chương 80: Thỉnh thần nhập thân (2)


Chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi thấy vài sợi tóc đang lượn nhẹ trước mặt...

"Chết mieee!"

Chẳng biết khi nào Trương Dung bò lên cái tủ này. Hiện tại, tóc dài của nó rủ xuống, miệng của nó vặn ra to tướng, tựa như một nụ cười khóa trá hướng về tôi!

"Chạy mau!" Tôi nắm tay Y Y, chạy ra ngoài cửa. Thế nhưng mà, vốn dĩ Y Y vô cùng ngoan ngoãn lại gạt tay tôi ra. Dường như con bé trông thấy thứ gì đó, nên chạy đến một hũ tro cốt đặt tại một cái tủ khác.

"Y Y! Trở về đây cho chú!"

Tôi thét to lên, chẳng còn sợ sệt phải bại lộ chính mình. Vừa định chạy theo chụp Y Y lại, thì con mụ Trương Dung trên chiếc tủ đối diện liền nhe răng, trợn mắt, nhào đến tôi.

"Cút!" Tôi chụp lấy cái ghế, tông thẳng vào mụ ta, rồi thuận thế đẩy nó vào góc tường. Nó dùng móng tay bén nhọn với qua chiều dài chiếc ghế, muốn cắm vào mặt tôi. Thậm chí, con mụ điên khùng này dùng răng của nó gặm nhấm chân ghế, quá điên cuồng, thật sự là mất hết lý trí.

"Y Y!"

Tôi thét lên lần nữa, nhưng tiếc là Y Y cũng chẳng chịu nghe lời, trái lại là cánh cửa phòng lại bị ai đó đập mạnh vào lần nữa.

Từng người, hay đúng hơn là xác chết biết đi, xuất hiện lại lần nữa, hoàn toàn đủ mặt. Đó chính là tên tài xế, gã mặc đồ bệnh nhân, Vương Xuân Phú, Vương Kiến Nghiệp, Kiến Bang...

"Thì ra bọn mày đều chết rồi..." Ngoại trừ tôi ra, ban nãy, chỉ có hai người sống trên chiếc xe ấy, đó là Y Y và Viên Phong.

Lúc đầu, tôi từng nghĩ gã mặc đồ bệnh nhân là người sống, nghĩ rằng gã đó chính là người bị thương trong vụ tai nạn giao thông ấy đi đến đây từ bệnh viện. Nhưng trong máy vi tính tại trung tâm hỏa táng này, tôi tìm thấy hình chụp của gã ta. Người mặc đồ bệnh nhân hơi điên điên đó tên là Chu Vĩ, là một võ sĩ nổi tiếng bị mắc bệnh ung thư. Sau vài lần lăn lộn giữa làn ranh sống chết vì căn bệnh hành hạ, thần kinh của gã ấy liền gặp vấn đề, nghe đồn rằng đã đặt nửa bước chân vào Quỷ môn quan. Có người từng nói gã ta có khả năng trông thấy được quỷ hồn nữa.

Y Y lên xe là do âm hồn cố ý hãm hại, tôi lên xe là do nhận ủy thác đến từ nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng, còn Viên Phong lên xe là do ác giả ác báo. Thằng đó bị tà niệm quấn quanh, thực thi nhân quả báo ứng.

Hành khách chung một chuyến xe đêm nay lại xuất hiện trước mắt tôi, nhưng dường như bọ họ đều bị mất đi ý thức. Lúc này, bọn chúng tựa như những cái xác lạnh băng biết di động vậy.

Tôi biết rõ trong lòng rằng, bọn người này chỉ là con rối của hung vật. Nếu là ác quỷ có thực lực một chút, nó sẽ phản kháng lại, ví dụ như lệ quỷ váy đỏ.

"Sắc trời đã gần sáng rồi, bọn tà ma này, còn không lùi lại cho ta!" Tôi thét to một tiếng, cốt yếu để tự thân lấy lại bình tĩnh. Ai mà ngờ, tiếng hét của tôi lại gây sự chú ý cho nhiều quỷ hồn khác xung quanh.

Số lượng quỷ hồn bỗng tăng nhanh đột ngột, chẳng biết bọn chúng đã chết bao lâu rồi nhưng vẫn bị vây khốn tại khu vực này.

"Hóa âm khí thành sát khí, đây đúng là nghiệp chướng mà!"

Tôi chẳng biết kẻ nào lại chơi lớn như thế, vì tụ tập đủ Thập Ác mà dùng quãng thời gian mấy năm trời để bố cục nên chuyện này: "Kẻ bí ẩn sau màn rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ?"

Giọng nói của tôi đã hơi run nhẹ, tay nắm chặt lá bùa mà chẳng biết làm sao.

Số lượng âm hồn trong căn phòng này phải lên đến cả trăm con. Nơi đây chính là quỷ huyệt âm sát, là tử cục trong phong thủy huyền học.

"Mình nên làm sao đây?" âm phong nổi lên bốn phía, bọn cô hồn dã quỷ dừng chân tại nhân gian vọt tới như làn thủy triều. Tôi hô hấp khó khăn dần, chỉ còn cách liều mạng chơi lớn.

"Chỉ còn hơn mười phút nữa là đến rạng sáng! Ngon thì nhào vô, tao không còn đường lùi nữa rồi!"

Tôi đưa lá bùa máu ngang ngực, nhìn chằm chằm về con Cửu vĩ Huyết hồ kia, rũ bỏ mọi tạp niệm trong đầu, tập trung tư tưởng.

"Ngũ phương tề tụ, tập trung về đây."

"Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô."

"m đức đầy đặn, phá tan Ngũ hành."

"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"

Ngay khi tôi đọc xong từ ngữ cuối cùng, lá bùa đang kẹp trong ngón tay bỗng bốc cháy hừng hực. Tôi liền cảm thấy máu huyết mình sôi trào, từng làn tinh lực cả người tràn vào trong lá bùa ấy.

"Không đủ, còn chưa đủ!" Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, lá bùa vẫn chưa thể hiện ra năng lực vốn có của nó: "Chẳng phải ngài muốn tế phẩm sao? Cứ lấy đi! Tuổi thọ của tôi, máu thịt của tôi, ngài cứ việc lấy!"

Tôi cắn rách bàn tay phải, máu tươi trong vết thương tràn ra. Mảnh ngọc Trừng Tâm mà anh Lưu mù cho tôi đeo trên cổ cũng vỡ nát, hóa thành từng hạt bụi mịn.

"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"

Lá bùa bỗng hóa thành một làn lửa đỏ, lại giống như một màn mưa máu bốc lên. Tôi thét to một tiếng, rồi cảm giác ý thức mơ hồ dần.

"Thỉnh thần!"

...

Đáy mắt của tôi sung huyết vằn vện, hai tròng mắt đỏ ngầu. Một hơi thở uy nghiêm, bạo ngược cùng cực mà trước đây chưa bao giờ xuất hiện đang bao trùm lấy cả người tôi.

- Thần linh ở phương nào vậy trời? Tại sao nó lại có sát khí và hơi thở thù hận dày đặc đến vậy?

Trong phòng livestream, Lưu Bán Tiên gửi comment liên tục, nhưng đáng tiếc là lúc này tôi đã thỉnh thần nhập thân. Kẻ xuất hiện trong màn hình điện thoại này đã không phải là tôi mất rồi.

Điện thoại di động của tôi rơi xuống mặt đất. Camera vẫn mở, soi tỏ cảnh tượng phía trên. Bóng người trong màn ảnh ấy vẫn là người streamer quen thuộc, nhưng hắn chễm chệ đứng giữa hàng trăm quỷ hồn mà chẳng hề nhíu mày lấy một lần.

"Nghịch tuyệt tụ âm cục, trận Thập Ác Trùng Linh. Khá lắm! Đúng là phương pháp tài tình! Chỉ tiếc là, bọn mày dám ngăn cản bước chân của tao!" Bóng người trong màn hình điện thoại đang nở một nụ cười tà mị. Hắn giơ tay lên:

"Linh hồ sinh trước, trời sinh sau - Huyết nhiễm hồng trần, diệt thần tiên."

- Nguy rồi!

Vừa nghe câu thơ này, Lưu Bán Tiên chợt bừng tỉnh ngộ khi đang xem livestream:

- Tại sao vị thần được thỉnh đến lại là nó?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch