Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Long Phù

Chương 139: Chợ phiên biên quan (1)

Chương 139: Chợ phiên biên quan (1)

Tiến vào dịch quán, các tướng sĩ dỡ xuống áo giáp, ung dung tắm nước nóng, nằm trên giường êm nghỉ ngơi, Cổ Trần Sa mang theo Nghĩa Minh, Lưu Vũ… đi dạo.

Chợ phiên biên quan rất lớn, khắp nơi đều là cửa hàng, cho dù buổi tối cũng đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, ngựa xe đông nghịt, từng thương đội vận chuyển hàng hóa, có nhân sĩ võ lâm áp tải trông coi, các loại tửu lâu, thanh lâu cực kỳ náo nhiệt, trắng đêm vui sướng, so với kinh thành lại là bầu không khí bất đồng, còn muốn náo nhiệt, sinh động, nóng bỏng hơn.

Rượu mạnh, mỹ nữ, liếm máu trên lưỡi đao, tài phú, dã man, đều tụ tập ở trong chợ phiên biên quan.

Đi dạo, Cổ Trần Sa cảm thấy nhẹ nhõm trước đó chưa từng có, nghĩ tới hơn nửa năm trước, mình lẻ loi ở trong cung cấm giấu tài, chịu nhục, trong lúc ngủ mơ cũng cảm thấy mình không có chút hi vọng, nhưng vẫn âm thầm khổ đọc, chuyên cần luyện võ, nhưng thu hoạch quá nhỏ.

Thẳng đến lấy được Tế Thiên Phù Chiếu, thu được lực lượng gấu sói mãng, tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, trở thành Tông Sư, được phong Quốc Công, khai phủ kiến nha, đến Hiến Châu bắt đầu phát tài, giết chết bốn đại ma đầu, Man binh Nguyên Soái, thu hoạch Thiên Lộ, mời chào thủ hạ, sau cùng ngay cả Thần Sứ Man tộc cũng bị hàng phục, có thể nói đại vận rừng rực, thế không thể đỡ.

Nhưng càng như vậy, hắn càng không dám càn rở, trong lòng thời khắc xét mình, nhìn đức có thể xứng với Tế Thiên Phù Chiếu hay không.

Thần khí người có đức thì được.

- Mấy ngày nay, ta không làm chuyện xấu, cứu hơn vạn người của một trấn, chém Tà Ma, giết Man binh, ngược lại thu được Phá Pháp Tiên Kiếm và Vô Tín Đoạt Tâm Phù hình như có tì vết, nhưng đều là Trần gia đối phó ta trước, ta tự bảo vệ mình phản kháng, là bất đắc dĩ. Trần Kiếm Phong cũng thả trở về, nghĩ kỹ lại, cũng không thẹn với lương tâm.

Cổ Trần Sa thuở nhỏ đọc sách, cảm thấy tu thân chính là một ngày ba tỉnh (*ý là một ngày tự hỏi mình ba lần), mỗi làm một chuyện, đều phải xét lại, nhìn xem phải chăng có thẹn với lương tâm, như vậy từ từ dưỡng thành đại đức, sẽ thành đại khí.

Xét lại mình đúng sai, có lỗi sau này sửa đổi.

Dần dần, niềm tin của hắn kiên định, trong cơ thể khí huyết hoạt bát, quanh người vận chuyển, dòng nước ấm và mát lạnh qua lại lưu chuyển, dĩ nhiên thóa thành âm dương tuần hoàn, nhật nguyệt luân phiên, ngày đêm hài hòa.

- Chủ nhân, ngươi ở nơi này không tiện đột phá. Nếu như có người quấy rối, sẽ tẩu hỏa nhập ma, không còn cách nào tiến thêm.

Nhưng lúc này, bên tai truyền đến âm thanh thức tỉnh hắn, là Nghĩa Minh đánh gãy suy nghĩ của hắn.

- Vừa rồi ta là muốn đột phá?

Cổ Trần Sa tỉnh lại:

- Ngược lại có chút nóng vội rồi, ta chỉ là có chút cảm ngộ, nghĩ không ra lại để hồn phách hài hoà, gây nên chấn động, tạo thành cực từ biến hóa, đa tạ ngươi nhắc nhở, bằng không thật đúng là phiền phức.

Đột phá sợ nhất bị người quấy rối, trong chợ phiên nhiều người nhãn tạp, tàng long ngọa hổ, xuất hiện rối loạn sẽ cực kỳ phiền phức.

- Đột phá cảnh giới tốt nhất không nên nhất cỗ tác khí, mà tiến hành theo chất lượng, chậm rãi thăm dò, sau nhiều lần thăm dò, cuối cùng viên mãn. Giống như Thiên Công Viện nghiên cứu đồ vật mới, đều trải qua trăm lần, ngàn lần thí nghiệm. Nhất cổ tác khí đột phá, thường thường không vững chắc.

Nghĩa Minh chỉ điểm.

- Thì ra là thế, trị quốc như nấu món ngon, tuy nói tu luyện phải tiến bộ dũng mãnh, nhưng đó là bình thường. Ở bước ngoặt gấp rút, sẽ phải dùng tâm thái mưa thuận gió hoà, kiên trì nước chảy đá mòn.

Cổ Trần Sa minh bạch.

Từ Phàm cảnh đến Đạo cảnh, là một cửa đột phá thiên nhân, quyết không thể lỗ mãng, ở trước cửa bồi hồi, lặp đi lặp lại thăm dò, có thể quen thuộc tư vị linh hồn và Linh Giới qua lại giao cảm, có lợi cho sau này tu hành.

- Lần này chủ nhân đã lĩnh ngộ đạo cơ.

Nghĩa Minh khen ngợi:

- Kỳ thực trên Phàm cảnh Tông Sư, còn có bình chướng võ học, đột phá bình chướng võ học, sẽ trước đặt đạo cơ, đạo cơ càng hùng hồn, sau này thành tựu càng lớn. Trước mắt ta nhìn thấy, đạo cơ của Lâu Bái Nguyệt hùng hồn nhất, kỳ thực tu vi của nàng, sớm ở năm năm trước đã có thể đột phá Đạo cảnh, thẳng đến gần đây mới đột phá, có thể thấy được tích góp thâm hậu bao nhiêu.

- Năm năm trước đã có thể đột phá! Nhịn lâu như vậy?

Cổ Trần Sa kinh hãi, bất quá suy nghĩ một chút thì thấy đương nhiên, đây hẳn là Thiên Phù Đại Đế chỉ điểm:

- Phụ hoàng ngay cả Đại Đồ Thần Pháp cũng truyền cho nàng, thì hẳn ở trong tối dạy dỗ rất nhiều, bất quá phụ hoàng để nàng thân cận ta, ẩn ý trong đó rất đáng nghiền ngẫm.

- Chủ nhân, có người chú ý tới chúng ta.

Đột nhiên Nghĩa Minh nhìn nơi xa.

Trên đường lớn đến một đội xe ngựa, trước sau mấy chục chiếc, chiếc xe chính giữa cực kỳ hoa lệ, lại có thể dùng Thiết Hương Mộc điêu khắc thành, mộc này cứng rắn như sắt, hương như u lan, miếng nhỏ cũng có giá trị rất lớn, trên bánh xe bao vây thuộc da thật dày, đi trên đường căn bản sẽ không phát ra thanh âm.

Xe rất lớn, phía trước là năm con ngựa chạy song song.

Xung quanh tùy tùng đông đảo, mỗi cái đều mặc áo giáp màu xanh sẫm, không giống tinh thiết, mà như là ngọc.

Mấy chục chiếc xe ngựa và tùy tùng cộng lại tối thiểu cũng năm trăm người, trận thế như vậy là rất lớn.

Chợ phiên biên quan ngư long hỗn tạp, các loại thương đội cỡ lớn lui tới, trong đó giết người cướp của, hắc ăn hắc cũng không hiếm, tuy triều đình nghiêm khắc trấn áp, bất quá tiền tài động lòng người, cuồng đồ thấy lợi tối mắt từ xưa đến nay đều không ít, đội xe này rêu rao khắp nơi mà không sợ, hoặc là vô tri, hoặc có lực lượng tuyệt đối.

- Trong đội xe có cường giả Đạo cảnh.

Nghĩa Minh nhắm mắt lại:

- Tựa hồ không chỉ một, trong chiếc xe đầu tiên, chiếc xe thứ bảy, thứ mười lăm, thứ hai mươi bốn, thứ ba mươi sáu, đều có Đạo cảnh tọa trấn, chiếc trung ương nhất kia, là nữ tử, tu vi cực cao, thậm chí còn trên Lâu Bái Nguyệt, chẳng qua năng lực thực chiến chưa hẳn bằng Lâu Bái Nguyệt.

- Năng lực thực chiến của Lâu Bái Nguyệt rốt cục mạnh đến mức nào? Nàng bây giờ là Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ, lẽ nào có thể chiến thắng tam biến Đồng Bì Thiết Cốt?

- Đại Đồ Thần Pháp được xưng sát phạt đệ nhất, năm đó Thiên Lang Thần của Man tộc chúng ta bị thua thiệt nhiều, ngay cả Thần Quốc cũng bị đánh vỡ, cuối cùng Ma Ha Thần âm thầm ra tay, mới ngăn cản Đại Đồ Thần Pháp công kích, đây là trong thần dụ tiết lộ ra tin tức.

Nghĩa Minh hồi ức:

- Đương nhiên Lâu Bái Nguyệt ngay cả một phần vạn uy lực cũng không có, nhưng không thể coi thường, tối thiểu có thể đơn giản chiến thắng tam biến, thậm chí tứ biến cũng có thể liều mạng mà không rơi xuống hạ phong.

- Đại Đồ Thần Pháp là sát chiêu, không biết so sánh với Nhật Nguyệt Sát thì như thế nào?

Cổ Trần Sa âm thầm so sánh, Nhật Nguyệt Sát có thể làm cho mình ở Phàm cảnh Tông Sư giết chết lão ma đầu Đạo cảnh nhị biến, loại biên độ vượt qua này rất kinh người, có cơ hội hắn cũng muốn thử xem uy lực của Đại Đồ Thần Pháp, có lẽ sẽ có lĩnh ngộ hoàn toàn mới với Thiên Tử Phong Thần Thuật.

Thiên Phù Đại Đế khẳng định cũng có hiểu biết về môn võ học này, cho nên mới tự nghĩ ra Đại Đồ Thần Pháp, Thiên Tử Phong Thần, hắn liền Đồ Thần.

- Nói đi nói lại thì, đội xe này là quý tộc nhà ai? Sáu Đạo cảnh ở trong đoàn xe, đội hình như vậy, chỉ có thế gia ngàn năm mới so sánh được.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch