Phương Tiên trôi nổi trong vũ trụ đen kịt, biểu tình không biết giải thích như thế nào.
"Mình... đang nằm mơ ư? Giấc mơ tỉnh thức?"
Hắn nhìn cảnh sắc vũ trụ tinh hà, như có điều suy nghĩ lầm bầm nói.
Sau một khắc, một mảnh tinh vân óng ánh hiển hiện, có vô số hành tinh tô điểm, cuồn cuộn bành trướng, hợp thành một cái cự nhãn lộng lẫy, quỷ dị vô cùng.
Cự nhãn cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm Phương Tiên.
"A!"
Sắc trời sáng rõ, Phương Tiên sợ hãi kêu lên một tiếng, giật mình tỉnh lại, sờ lên cái trán, phát hiện cả người đổ đầy mồ hôi.
"Ồ? Mắt của mình..."
Hắn sợ run lên, đột nhiên cảm giác có chút khác lạ.
Thế giới này, trong mắt hắn, tựa hồ rõ ràng hơn rất rất nhiều.
Hạt bụi trong không khí, hoa văn trên cửa gỗ xa xa, thậm chí cánh của con côn trùng vừa bay vút qua... mọi thứ đều rõ ràng rành mạch, phảng phất trước mắt hắn là một thế giới hoàn toàn mới.
"Đây là gì... bàn tay vàng đến muộn? Đôi mắt, cự nhãn..."
Phương Tiên loáng thoáng cảm thấy, những thứ này đều có liên quan đến quái mộng ngày hôm qua, mà nguồn gốc giấc mơ kia, hẳn đến từ quyển sách cổ mình vừa mua được.
"Xem ra, mình thật mua được một món đồ khó lường."
Phương Tiên thì thào tự nói, lại có chút lo lắng, dựa theo nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết, tiếp theo hắn rất có thể sẽ gặp phiền toái.
Thời điểm hắn rời giường, chuẩn bị ăn điểm tâm.
Răng rắc!
Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa sổ vỡ vụn, chỗ cửa lớn cũng truyền đến âm thanh ầm ầm.
Chợt, mấy cái bóng đen lao vụt vào, động tác rất nhanh nhẹn.
Phương Tiên còn chưa ngủ tỉnh, đầu đã bị hung hăng ấn xuống mặt đất, khuôn mặt tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đầu óc hắn có chút mờ mị, cánh tay truyền đến đau nhức kịch liệt, hình ảnh trước mắt biến thành màu đen.
Đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần lại, đã bị kéo đến phòng khách, một người người trẻ tuổi đang ngồi ở trên ghế sô pha, vểnh chân lên bắt chéo, trên bàn đặt lấy Bản Sao Động Huyền Bí Lục ngày hôm qua hắn vừa thu lấy.
"Các người... tự tiện xông vào nhà dân!"
Phương Tiên nỗ lực giãy dụa.
"Ha ha..."
Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, cầm lấy bản sao trên bàn: "Đây là ngày hôm qua cậu thu?"
"Đúng vậy..."
Trong đầu Phương Tiên nhanh chóng vận chuyển, căn cứ nguyên tắc hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt: "Tôi không biết nó là gì, anh có thể lấy nó đi... chuyện hôm nay, tôi sẽ không nói với người khác..."
Chuyện thu lấy đồ vật bị trộm, trước kia cũng đã từng làm qua, nhưng mình liều chết không nhận, tối đa chỉ là phạt tiền.
Nhưng người trẻ tuổi này, rõ ràng quyền thế không nhỏ, Phương Tiên rất dứt khoát nhận thua.
Hắn chỉ là tiểu thị dân, chỉ muốn làm cá mặn sống hết đời này.
"Không tệ, cậu là người thông minh, bất quá người xem qua nó, đều phải chết!" Người trẻ tuổi thản nhiên nói: "Chủ nhân trước đó của nó cũng đã lên đường, hiện tại cậu đi có lẽ sẽ đuổi kịp lão."
"Cái gì?"
Toàn thân Phương Tiên run lên, bầu không khí băng lãnh xung quanh nói cho hắn biết đây là thật, người trẻ tuổi này, thật muốn hắn chết!
"Anh... không sợ luật pháp liên bang sao?"
Hắn vùng vẫy, rít gào nói.
"Ha ha..."
Người trẻ tuổi rất có khí thế của nhân vật phản diện, cười to nói: "Cậu căn bản không hiểu gì cả! Tôi là thám viên cao cấp của Tinh Anh Liên Bang, hàng năm đều có danh ngạch giết người... a, cậu không biết cái gì là Tinh Anh Khu sao? Người ở đó, tuổi thọ bình quân đều trên 300, có truyền thừa tu hành cổ xưa, có thể dùng nhục thân vượt qua vũ trụ... trong mắt bọn họ, người như cậu chỉ là con kiến, giết liền giết..."
Người trẻ tuổi đứng dậy, tựa hồ nói thêm một câu đều sẽ lãng phí thời gian: "Xử lý hắn!"
Phương Tiên như rớt vào hầm băng.
Hắn một mực không ôm chí lớn, chỉ muốn bình an sống hết đời này.
Nhưng hiện thực tàn khốc phá vỡ mọi thứ.
Không leo lên, vĩnh viễn không biết chân tướng của thế giới, cũng không biết mình hèn mọn nhỏ bé đến cỡ nào!
Con tôm nhỏ nhìn như tự do tự tại, thế nhưng gặp phải cá lớn, cũng chỉ có phần bị ăn!
"Không, ta không phục!"
"Ta mới vừa đạt được cơ duyên..."
"Ta chỉ.. muốn sống mà thôi, bởi vì một cái lý do buồn cười, ta liền phải chết rồi?"
Nhìn mấy người áo đen bình tĩnh, Phương Tiên đột nhiên phát hiện, mình không phải là sợ chết, mà là cực kỳ không cam lòng.
Đáng tiếc, cho dù tôm luộc không cam lòng thì sao, đối với người tầng trên mà nói, tôm luộc vẫn chỉ là tôm luộc?
"Phải chết rồi ư? Không biết kiếp sau còn có thể giữ được trí nhớ nữa không..."
Trong chớp mắt tử vong, ký ức của Phương Tiên tựa hồ hiện ra trước mắt, từng hình ảnh cứ lướt qua.
Giãy dụa trong cô nhi viện, nỗ lực học tập, đi vào xã hội, mở cửa hàng nhỏ... thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng dừng lại vào ngày hơm qua lúc nhìn thấy "Bản Sao Động Huyền Bí Lục".
Lúc này hồi tưởng lại một trang nội dung trong đó, hắn tựa hồ có thể lý giải.
Đó là một đoạn thuật pháp tế tự!
Người trẻ tuổi vừa đi đến cửa, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh quỷ dị.
Đó là một loại ngôn ngữ kỳ dị, không giống âm thanh con người có thể phát ra, quỷ dị đến mức có thể khiến cho người nghe thấy có thể tự hiểu nội dung:
"Hư không... tồn tại không thể gọi tên... Tinh Không Chi Nhãn..."
"Ta... dâng lên huyết nhục của ta, sinh mạng của ta..."
"Nguyền rủa địch nhân của ta..."
...
"Không tốt, mau ngăn hắn lại!"
Người trẻ tuổi sắc mặt đại biến, thân ảnh lóe lên, tốc độ nhanh chóng, đi đến trước mặt Phương Tiên, xuất thủ như điện, vặn gảy cổ Phương Tiên.
Tốc độ kia cực nhanh, lực lượng mãnh liệt, căn bản là một tiểu siêu nhân!
Đáng tiếc... đã quá muộn.
Trong con ngươi Phương Tiên lưu lại vẻ trào phúng, nhìn thân thể của mình giống như tượng sáp bị hòa tan, hỏa diễm cháy lên, bên trong màu đỏ còn có chút màu đen, thôn phệ mọi thứ xung quanh.
"Mày... đáng đời!"
Trước mắt tối sầm, một màn cuối cùng hắn nhìn thấy, chính là mặt mũi người trẻ tuổi vặn vẹo kinh khủng, nội tâm Phương Tiên xuất hiện một tia khoái ý.
Mình... dã chết sao?
Có thể sống qua hai thế, đã là lời lắm rồi.
Thế nhưng nếu như có thể lặp lại một lần, mình nhất định sẽ không làm cá mặn, nhất định phải leo lên, kiến thức nhiều hơn, nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Ý thức của Phương Tiên dần dần mơ hồ.
Đúng lúc này, trước "Mắt" đột nhiên hiện ra một tia huỳnh quang, cấu thành một ít văn tự không hiểu.
Hoa văn quỷ dị, nhưng hắn lại có thể nhìn hiểu.
...
( Thiên phú: Động Huyền Chi Nhãn )
...
"Con mắt của mình dị biến?"
"Đây là... [Thuộc tính]... bàn tay vàng chân chính, vì sao hiện tại mới xuất hiện?"
Phương Tiên cảm thấy vô cùng kỳ dị: "Vì sao mình có thể suy nghĩ, còn có thị giác?"
Tư duy chuyển động, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất là mỏi mệt.
Dường như hành động "suy tư" rất tiêu hao thể lực.
Trong lúc ý thức của hắn dần dần mê ly, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái "lỗ đen"!
Đây là một loại cảm giác thuần túy, khiến cho Phương Tiên căn bản không kịp phản ứng, bị hút vào...