Một đám đệ tử Thanh Ngọc Môn vây quanh bảo vệ sư muội, sư huynh kia trừng mắt với Phương Tiên: "Các hạ rốt cuộc là ai, sao lại đối địch với chúng ta?"
"Giang hồ hiểm ác, ta lưu tên lại để cho các ngươi trả thù sao?"
Phương Tiên lắc đầu bật cười, khiến một đám sư huynh đệ nghẹn trợn trừng mắt.
"Tốt! Tốt! Tốt! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Thanh Ngọc Môn sư huynh tự thấy võ công không bằng Phương Tiên, bên cạnh còn có Liễu gia tương trợ, biết hôm nay đã không thể làm gì, chỉ có thể ôm quyền, cùng sư huynh đệ đỡ sư muội, nhanh chóng rời đi.
Quán trà nhất thời khôi phục yên tĩnh.
"Đa tạ vị công tử này đã tương trợ!"
Thời điểm này, vị tiểu thư che mặt đứng dậy hành lễ: "Liễu gia ta tất có hồi báo!"
"Ta chỉ không muốn tổn thương người vô tội..."
Phương Tiên lắc đầu, biết mình đã mạc danh kỳ diệu kết thù cùng Thanh Ngọc Môn, không khỏi lo lắng.
Quả nhiên gặp chuyện không thể tùy tiện can thiệp vào, nhưng trong lòng có một cỗ bất bình, sao có thể kìm nén?
Hắn nhìn chằm chằm cô nương này, chuyển giọng: "Bất quá nếu cô nương muốn hồi báo, ta thật có một chút nghi hoặc, muốn ngờ cô nương giải đáp."
Dù sao nhúng tay cũng đã nhúng tay, ít nhất phải vớt chút hồi báo.
"Chỉ cần có thể nói, Liễu Vân tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)! Hoàn nhi, thu xếp một chút, bồi thường chủ quán."
Cô gái che mặt chợt nghiêm mặt trả lời.
Một lát sau, Phương Tiên ngồi ở đối diện Liễu Vân, lại không có động trà bánh tinh xảo trên bàn, trực tiếp mở miệng hỏi: "Ta du lịch đến đây, đối với giang hồ Diêu Phượng Quận không quá quen thuộc, hy vọng cô nương có thể giới thiệu cho ta một ít, còn nữa, Thanh Ngọc Môn vừa rồi là thế lực như nào nào, sơn môn ở đâu, còn có nhân vật lợi hại gì không?"
Liễu Vân nghe xong nội tâm rùng mình, bên ngoài lại như cũ cười nói: "Thanh Ngọc Môn là một môn phái nhị lưu ở Hắc Sơn Quận, thế lực chỉ có thể tính trung lưu, môn chủ Hàn Vân Phong, không tính là nhân vật lợi hại gì, huynh đài không cần bận tâm, về phần Diêu Phượng Quận, thế lực lợi hại có Ngũ Hình Môn, Phong Vân Bang, Trường Hà Phái, Trương gia, Lãnh gia, còn có mấy vũ giả lợi hại khác, ví dụ như "Thiên La Tinh" Bao Kiền..."
Đôi mắt Phương Tiên khẽ động: "Vậy trong thiên hạ, võ giả nổi danh nhất là ai?"
Liễu Vân giật mình, cảm thấy người này vô cùng kỳ quái, tựa hồ không rõ ràng chuyện giang hồ võ lâm, nhưng nàng vẫn nói: "Nếu nói là tân tú, thì là Bát Đại Hào Kiệt, Thập Lục Tân Tinh, đều là cao thủ tu ra chân khí! Mà tông sư thế hệ trước, có "Nhất Tăng Nhất Đạo Nhất Cuồng Đồ, Song Long Tứ Vương Lục chưởng môn", mười lăm vị này đều là tiền bối nổi danh..."
"Tu ra chân khí? Cao thủ?"
Sắc mặt Phương Tiên co lại, cảm giác lúc trước mình nghe thấy một ít tin đồn cùng suy đoán tựa hồ sai lầm: "Chẳng lẽ tìm nội công tâm pháp, luyện được chân khí rất khó sao?"
Đôi mắt đẹp của Liễu Vân nhìn Phương Tiên một lượt, khanh khách cười nói: "Huynh đài là ngoại gia cao thủ, có lẽ không biết bí mật nội gia, chân khí chân khí! Mượn giả tu chân, khó khăn đến bực nào? Thân thể chỉ là một đoàn huyết nhục, nếu nói kình lực mỗi người đều có, nhưng chân khí vô hình vô chất... dục thành tựu giả, khó! Khó! Khó!"
"Cũng đúng, lúc ở thế thứ nhất, cũng không có nghe nói có người chân chính luyện ra nội lực, ngược lại ám kình gì gì đó vẫn có truyền lưu..."
Phương Tiên nháy mắt mấy cái: "Tuy khó khăn, nhưng chung quy vẫn có người luyện được mà?"
"Đúng vậy, tu luyện nội gia tâm pháp, quan tưởng tồn thần, mượn giả tu chân, chính là tu luyện một môn ngoại công tới đỉnh phong, kình lực đại thành, đều có khả năng hoá sinh chân khí... bất quá chuyện này cực kỳ hiếm thấy, không có đại nghị lực, đại cơ duyên, không thể thành được." Liễu Vân lắc đầu.
"Vậy ý của Liễu cô nương là, còn có những phương pháp khác?" Nhãn tình Phương Tiên sáng lên.
"Đương nhiên, chỉ cần gia nhập các đại môn phái, trở thành đệ tử chân truyền, tự nhiên sẽ có Truyền Công Trường Lão trao tặng Chân Chủng, người có Chân Chủng... lại phối hợp với các môn công pháp, khả năng luyện thành chân khí sẽ tăng lên rất nhiều, bất quá phương pháp này đối với người truyền công tổn hao khá nhiều nguyên khí, cho nên đệ tử chân truyền trong môn phái chiếm số lượng cực nhỏ..." Liễu Vân hồi đáp.
"Chân Chủng là do cao nhân đã luyện thành chân khí truyền vào? Thứ như chân khí, mang theo nội lực lạc ấn của người khác, thật sự được chứ?"
Nội tâm Phương Tiên có chút nghi hoặc.
Loại pháp môn học cấp tốc này, hắn luôn cảm thấy có chút không đúng.
Hắn chung quy không phải thổ dân thế giới này, ánh mắt bất đồng, có thể từ những chuyện bọn họ đã nhìn quen phát hiện chỗ không đúng: "Chân Chủng như thế, có hậu hoạ hay không?"
"Hậu hoạ? Đương nhiên không có, bất quá bởi vì vấn đề tính chất chân khí, chỉ có thể tu luyện nội công tâm pháp của người truyền công, hoặc là loại nội công tâm pháp tương đương... mỗi một đệ tử chân truyền, đều là ngàn khiêu vạn tuyển." Liễu Vân nói: "Đối với mấy người Thanh Ngọc Môn hôm nay đến, hiển nhiên không có một vị đệ tử chân truyền nào ở bên trong."
Truyền độ chân khí, đối với người được truyền công là chuyện tốt, đối với người truyền công mà nói lại là chuyện rất thiệt thòi, cho nên trên cơ bản sẽ không thu quá nhiều đồ đệ, bởi thế mỗi một tên đệ tử chân truyền đều giống như nhi tử thân sinh, chết một người bọn họ sẽ rất rất thương tâm.
"Nguyên lai là như thế, đa tạ Liễu cô nương đã giải hoặc."
Phương Tiên chắp tay.
Đối với chân khí thần bí, hắn càng hiếu kỳ hơn.
Hắn muốn tìm một quyển nội công tâm pháp nhìn thử, thế nhưng chân khí của người khác, vẫn là thôi đi.
Lúc này, Liễu Vân lại nói ra lời khiến người khác chấn động không thôi: "Nếu như vị huynh đài này không chê, xin mời đến Liễu gia ta làm khách khanh? Liễu Vân có thể cam đoan tiến cử huynh đài một cái danh ngạch Chân Chủng."
"Tiểu thư..."
Nha hoàn Hoàn nhi chấn động, danh ngạch như thế, có bao nhiêu võ giả cầu mà không được, sao lại đưa cho gia hỏa này?
"Gia nhập Liễu gia? Ha ha... ta nhàn vân dã hạc đã quen."
Phương Tiên lắc đầu từ chối nhã nhặn, thấy được vẻ mặt hộ vệ xung quanh tiếc nuối, thần sắc ghen ghét, phảng phất mình đã bỏ lỡ cơ duyên tuyệt thế.
"Vậy thật đáng tiếc, lấy võ nghệ của huynh đài, có thể hoành hành hậu thiên, là tiểu muội đường đột." Liễu Vân nghiêm mặt nói.
"Hậu thiên?" Phương Tiên khẽ giật mình.
"Hậu Thiên kuyện kình, Tiên Thiên luyện khí, nhất định phải luyện được chân khí, mới được tính là cao thủ Tiên Thiên! Bất quá giang hồ to lớn, cao thủ Tiên Thiên lác đác, mặc dù có Chân Chủng, tu luyện nội công tâm pháp thượng thừa, cũng chưa chắc có thể luyện ra chân khí... còn về phần từ trong bí tịch luyện ra chân khí, cùng ngoại công đại thành, từ ngoài vào trong đản sinh chân khí, lại càng là vạn người không có một!" Liễu Vân tiếc nuối nói.
"Đa tạ cô nương đã trả lời, tại hạ xin cáo từ."
Phương Tiên cảm thấy lần này thu hoạch không tệ, ít nhất có chút kiến thức về võ lâm giang hồ, không còn là thầy bói xem voi giống như lúc trước.
"Huynh đài có thể để lại tính danh hay không, còn nữa... nếu là đi quận thành, không ngại cùng một chỗ, để cho Liễu Vân tận tình làm chủ." Liễu Vân vội hỏi.
"Ta tên Phương Tiên!"
Phương Tiên không khách khí dùng tên giả: "Về phần đi cùng? Ha ha... nếu như tướng mạo cô nương bình thường, còn có thể thương lượng, bằng không, ta đi một mình vẫn tốt hơn."
"Vì sao?" Liễu Vân ngẩn ngơ.
"Nữ nhân càng xinh đẹp, phiền toái cùng thị phi sẽ càng nhiều, Phương mỗ là người sợ phiền toái!"
Phương Tiên cười to rời đi, Hoàn nhi tức giận nói: "Người này, thật đúng là... tức chết ta!"
"Người này bất phàm, không thể lôi kéo vào gia tộc, thật có chút đáng tiếc."