Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lục Địa Kiện Tiên

Chương 23: Hãm hại

Chương 23: Hãm hại




Nói chuyện là một nam tử trung niên sắc mặt u ám ngồi ở dưới Sở Trung Thiên, hai mắt thâm quầng, trong tay nhẹ nhàng phất phơ một cây quạt, trong trí nhớ hắn là nhị phòng của Sở gia Sở Thiết Sinh, Sở Sơ Nhan phải gọi hắn là Nhị thúc.

- Nhị thúc ngươi nói cái gì đó, đêm đó hắn lại không làm cái gì với ta!

Lúc này một thiếu nữ xinh đẹp từ hậu đường chạy ra, áo da bó người, bộ dáng hấp tấp để từ đường băng lãnh phảng phất như nhiều thêm một tia ấm áp.

Sở Trung Thiên vội vàng nói:

- Hoàn Chiêu, con ra ngoài làm gì, nhanh đi vào.

- Hung cái gì, lại đi giận dỗi với tiểu hài tử!

Sở phu nhân hung hăng trừng trượng phu một cái, sau đó nhìn nữ nhi, trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt tươi cười.

- Hoàn Chiêu ngoan, đừng nghe cha con, đến chỗ nương, nói xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Sở Trung Thiên ngượng ngùng cười cười, những người khác không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hiển nhiên chuyện như vậy đã nhìn quen không lạ.

Sở Hoàn Chiêu chỉ vào Tổ An trên đất nói:

- Nương... tối hôm qua ta thật dùng Trường Tiên Rên Rỉ đánh hắn, cuối cùng cũng đáp ứng tha thứ hành vi kia, ta không muốn nói không giữ lời.

Tổ An âm thầm giơ ngón tay cái, mặc dù nha đầu này có chút biến thái, nhưng tính cách coi như chưa nát.

- Chất nữ còn quá trẻ, không hiểu nhân thế hiểm ác, chuyện này chúng ta ai trừng phạt Tổ An đều được, chỉ không thể từ chỗ ngươi phạt hắn, nếu lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ chỉ nghĩ ngươi thật ăn thua thiệt. Ngươi một cô nương chưa xuất giá, làm sao có thể mang tiếng xấu như vậy.

Lúc này một tên mập mạp dáng dấp phúc hậu nói, lúc hắn nói chuyện rõ ràng không cười, nhưng khuôn mặt híp lại, mọi người sẽ vô ý thức cho rằng hắn đang cười, rất khó dâng lên ác cảm.

Trong tay hắn vuốt vuốt một cái bàn tính vàng óng tinh xảo, cũng không biết có phải vàng thật hay không.

Tổ An nhận ra gia hỏa khẩu phật tâm xà này là Sở gia Tam thúc Sở Nguyệt Pha, hắn không khỏi nhức cả trứng, vì sao người của hai mạch kia đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bây giờ hắn chỉ là một cô gia phế vật mà thôi, trêu ai ghẹo ai nha?

Lúc này tiểu thư Bùi gia Bùi Miên Mạn nhỏ giọng hỏi thăm Sở Sơ Nhan ở bên cạnh:

- Truyền thuyết không phải nói Trường Tiên Rên Rỉ phóng đại thống khổ gấp mười lần sao, chẳng lẽ phu quân ngươi là cao thủ thâm tàng bất lộ?

Dù thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe được, Tổ An không khỏi thầm mắng, nữ nhân này cười rất ôn nhu, không nghĩ tới âm hiểm như thế.

Sở Sơ Nhan nhíu mày, Tuyết Nhi ở sau lưng lại vượt lên trước đáp:

- Hắn ngay cả võ giả cũng không phải, không thể nào là cao thủ được.

Lúc này hai mắt Sở Thiết Sinh tỏa sáng, nhìn vợ chồng Sở Trung Thiên nói:

- Đại ca đại tẩu, uy lực của Trường Tiên Rên Rỉ mọi người đều biết, xem như ngươi ta, chỉ sợ cũng khó có thể chịu đựng được tám roi, hắn chỉ là người bình thường, làm sao có thể.

Sở Trung Thiên và Sở phu nhân liếc nhau, nói thật bọn hắn cũng không tin lắm, Sở Hoàn Chiêu nói:

- Ta thật đánh hắn tám roi, chẳng lẽ là ta nói dối sao?

- Khởi bẩm gia chủ, Nhị tiểu thư đương nhiên sẽ không nói dối, thế nhưng nàng xưa nay tâm địa thiện lương, hơn phân nửa là thủ hạ lưu tình, không hề dùng sức, cho nên Tổ An bị thương căn bản không nghiêm trọng như hắn nói, cái mũi của thuộc hạ chính là bị hắn đánh vỡ, khí lực của hắn rất lớn, nào giống như thụ thương.

Lúc này Điêu Dương cũng mở miệng bỏ đá xuống giếng.

Trong phòng không ít người sắc mặt cổ quái, Nhị tiểu thư tâm địa thiện lương? Lời trái lương tâm như vậy ngươi cũng nói được! Nhiều năm qua ai từng thấy nàng ra roi thủ hạ lưu tình?

Bất quá sự tình hôm nay thật rất ly kỳ, không phải nàng có tình ý nới tỷ phu đó chứ.

Sở Thiết Sinh thừa cơ nói:

- Hiện tại sự thật rất rõ ràng, Tổ An làm chuyện xấu không chỉ không biết hối cải, còn lợi dụng Hoàn Chiêu thiện lương và ngây thơ mưu toan đào thoát tội danh, mong gia chủ nghiêm trị răn đe.

Sắc mặt của Sở Trung Thiên âm tình bất định, hiển nhiên là đang cân nhắc, Tổ An thầm hô hỏng bét, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một người hầu vội vã chạy đến.

- Khởi bẩm lão gia phu nhân, bên ngoài có nữ tử làm ầm ĩ muốn gặp cô gia, đã dẫn tới không ít người vây xem.

- Nữ tử?

Sở phu nhân sững sờ.

- Là nữ tử nhà ai trong thành?

Sở Sơ Nhan một mực bất động như núi cũng sinh ra hiếu kì, Tổ An còn nhận biết nữ tử khác?

Tổ An mộng bức, chẳng lẽ gia hỏa này còn có hồng nhan tri kỷ, nhưng vì sao ta lại không nhớ.

Chỉ có Tuyết Nhi đứng ở sau lưng nàng khóe miệng mỉm cười: Không nghĩ tới đêm qua ngươi bị thương nặng như vậy lại có thể gắng gượng vượt qua, may mắn trước đó có chuẩn bị khác.

Thấy phu nhân hỏi thăm, người hầu kia khúm núm nói:

- Là người của Di Hồng Viện.

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, Di Hồng Viện là địa phương nào, trong thành ai không biết.

- Ở bên ngoài cãi nhau còn thể thống gì, để cho nàng đi vào!

Sở phu nhân hừ lạnh, trong giọng nói đã có tức giận.

Rất nhanh, một nữ tử trang điểm lòe loẹt lắc mông đi vào, xa xa nhìn thấy Tổ An liền khóc trời đập đất:

- Ngươi cái gia hỏa không có lương tâm, lúc trước chơi xong không trả tiền, là bởi vì ngươi nói sẽ cưới ta vào cửa, còn nói ta có thể làm tỷ muội với tiểu thư Sở phủ, ta mới đồng ý, sao ngươi có thể bội tình bạc nghĩa.

Tuyết Nhi đùa bỡn bím tóc, đôi mắt cao hứng giống như nguyệt nha, lần này xem ngươi còn không chết?






trước