Trưởng bối không có ở đây, Từ Thu Nhi thì đã biết chuyện, Lục Thành cười với nàng, sau đó sải bước đi tới dưới tàng cây hồng.
Ngưng Hương đang giúp A Nam cắt bỏ móng tay ngón út cuối cùng, kỳ thật nàng sớm đã có thể cắt bỏ xong rồi nhưng lại cố ý trì hoãn chờ hắn.
Nghe được tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, trong dư quang cũng xuất hiện cặp chân dài của nam nhân kia, Ngưng Hương lại không dám nhìn nhiều, cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm giúp A Nam, chỉ có điều khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đỏ ửng của nàng đã phản lại sự chuyên tâm đó, nàng giống như cánh hoa hải đường kiều diễm ngày xuân đầu cành.
Hiểu được hai người bọn họ gặp mặt không dễ dàng gì, Từ Thu Nhi cố ý dẫn A Đào và A Mộc đến cách chỗ bọn họ không xa, ngồi chung với nhau trên chiếc ghế đá làm bộ như đang nghe bọn họ kể chuyện, trên thực tế là ngụy trang, đỡ cho mẫu thân vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Lục Thành cùng Đường tỷ ngồi cạnh nhau quá thân cận, bên cạnh lại không có người nên sinh lòng hoài nghi.
Đương nhiên chính nàng cũng muốn nghe một chút Lục Thành sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì để dỗ dành đường tỷ! "A Nam hôm nay có nghịch không?" Lục Thành đưa lưng về phía Đông viện ngồi xổm xuống đối diện Ngưng Hương, tuy là đang nói chuyện cùng nhi tử nhưng cặp mắt hoa đào sớm đã ở trên mặt Ngưng Hương, trong lòng một chút cũng không áy náy bởi vì lấy nhi tử làm lá chắn, dù sao nhi tử về nhà nhìn thế nào cũng đều được, mà cơ hội nhìn nàng lại không nhiều.
"Không có!" A Nam lắc lắc đầu, thấy cha nhìn chằm chằm nương, bé cũng nhìn về phía nương.
Bị hai người cùng nhau nhìn chằm chằm, Ngưng Hương thẹn thùng, nhanh chóng giúp A Nam cắt bỏ hết móng tay cuối cùng, sau đó đem cây kéo để sang một bên, rồi đem A Nam đẩy sang cho Lục Thành bên kia, nhỏ giọng nói: "A Nam sang với cha đi.
""Không! " A Nam không muốn đi, nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương, hai cánh tay ngắn ôm thật chặt nương.
Tiểu tử kia lại ỷ vào nàng không chịu đi, Ngưng Hương thật nhanh nhìn Lục Thành một cái, nhìn khuôn mặt tuấn lãng bên cạnh đột nhiên nàng giật mình hoảng hốt, nhớ lại tình hình lần chia tay trước, lập tức lại cúi đầu xuống.
Lục Thành si ngốc nhìn nàng chằm chằm, từ cặp mắt đến đôi môi, trong đầu hắn đều là dư vị ngày hôm đó.
Nhớ đến đào nguyên hôm ấy hắn tận tình thăm dò.
Đáng tiếc lúc ấy hắn cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng nàng uống nước nhiều quá nhịn tiểu không nổi.
Sau khi hiểu nguyên do trong đó, hắn càng muốn ôm nàng, tận tình thưởng thức hương vị của nàng.
"Còn tức giận sao?" Thời gian không nhiều lắm, Lục Thành sờ đầu nhi tử, hạ thấp giọng hỏi.
A Nam cho rằng cha đang nói chuyện với mình, bé nghiêng đầu nhìn thì thấy cha vẫn đang nhìn nương.
Tiểu tử không hiểu, ngửa lên đầu, thấy mặt nương đỏ hồng , A Nam vươn tay, nhẹ nhàng sờ mặt nương, nhếch miệng cười, "Nóng.
"Ngay cả bé trai đang mỉm cười Ngưng Hương cũng không nhìn , đỏ mặt nghiêng đầu sang hướng khác.
A Nam nghiêng đầu đuổi theo.
Lục Thành cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn phải nhịn , hắn nhìn chằm chằm gò má nàng nói: "Nàng không nói lời nào, ta coi như nàng đã hết giận.
Hương Nhi, đêm thất tịch ta đến cửa sau nhà nàng chờ nàng, trời tối ta liền đến, nàng ra khi nào cũng được, ta sẽ luôn chờ nàng.
"Nói xong đại duỗi tay ra, bất ngờ đem nhi tử đang nằm trên đùi Ngưng Hương bế lên.
"Cô cô!" A Nam mất hứng, sau khi bị cha ôm vào trong ngực, bé xoay người kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương trông thấy Đại bá mẫu đang nhấc rổ đi ra, bất chấp xấu hổ, nàng vội vàng đứng lên, đoạt A Nam lại, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che chắn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, nàng bế bé thẳng đến cửa lớn nhà mình, "A Nam ngoan nhé, cô cô ôm A Nam lên xe, ngày khác A Nam lại đến tìm cô cô chơi được không.
"A Nam ngoan ngoãn tựa trên vai nương, mắt to nhìn chằm chằm gò má nương, không dời đi được.
Mấy người Lục Thành thì từ Đông viện đi vòng ra ngoài.
Cách Lục Thành một khoảng khá xa, rặng mây hồng trên mặt Ngưng Hương cũng từ từ tản đi, nàng ôm A Nam dịu đang dụ dỗ, chờ A Đào ngồi trên xe lừa vững vàng , nàng mới đưa tiểu tử để lên trên xe.
A Nam một chân dẫm lên xe, chân còn lại dùng sức muốn ở trong lòng nương.
Ngưng Hương cười dịu dàng, dỗ dành A Nam một lát, cuối cùng cũng dụ được tiểu tử.
"Mọi người vào đi, chúng cháu về đây.
" Ánh mắt Lục Thành đảo qua mọi người, không dám nhìn Ngưng Hương nhiều, sau đó thuần thục đánh xe rời đi.
"Cô cô!" Trước khi xe lừa quẹo, A Nam lớn tiếng kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười hướng về tiểu tử khoát tay, mới vừa nhấc tay liền thấy Lục Thành cũng quay đầu lại nhìn, nàng lập tức buông tay xuống.
Một cái chớp mắt, rõ ràng cách nhau cực kỳ xa, nhưng Ngưng Hương giống như thấy rõ bộ dáng cười nhạo của Lục Thành, dịu dàng sáng lạn, tựa như ánh mặt trời hoàng hôn, ấm áp tâm nàng.
Hắn hẹn nàng đêm thất tịch buổi tối gặp nhau.
Đêm thất tịch, Ngưu lang Chức nữ trùng phùng, mà đêm thất tịch này, có lẽ cũng là năm nay, thậm chí đời này, có thể là lần cuối nàng cùng Lục Thành có thể gặp riêng.
Nếu như thế, Ngưng Hương muốn cho Lục Thành một lần nam nữ gặp gỡ chân chính.
Không quan tâm lễ phép cùng dè dặt, nàng phải vui vẻ đi gặp hắn, bồi hắn làm bất luận chuyện gì! hắn muốn làm.