Túi tiền làm bằng vải xám, chất phác tự nhiên, lấy ra tuyệt sẽ không làm cho người ta chú ý, rất thích hợp cho hán tử nông gia dùng, chỉ có ngay góc túi là có thêm một đóa đinh hương màu trắng nho nhỏ, là do Ngưng Hương chiếu theo cánh hoa đinh hương trên chiếc lược mà Lục Thành tặng nàng.
Đinh hương đinh hương, bên trong có tên của nàng, tin chắc Lục Thành có thể hiểu.
Đây cũng là món quà đầu tiên Ngưng Hương tặng cho Lục Thành.
Nghĩ đến tối nay hai người sẽ gặp mặt , Ngưng Hương vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Nàng ước gì thời gian có thể chậm một chút để nàng bớt căng thẳng, nhưng màn đêm đã buông xuống.
Bên trong trấn ở trong thành, dân chúng có lẽ còn đang náo nhiệt trong đêm thất tịch, trong thôn thì lại không có trò gì chơi, ban ngày chỉ có chút đồ ăn ngon, các tiểu cô nương tụ tập cùng một chỗ trò chuyện đùa giỡn với nhau một chút, buổi tối thì vẫn nghỉ ngơi sớm như mọi ngày.
Ngưng Hương đi ra hậu viện giội nước rửa chân, sau đó nhìn lên bầu trời còn chưa tối lắm, lại nhìn sang cửa bắc đã đóng chặt rồi quay vào phòng, leo lên giường ngắm đệ đệ ngủ.
Sau khi cảm thấy A Mộc đã ngủ say, Ngưng Hương rón ra rón rén xuống đất, sờ soạng chải đầu, nàng cũng không phiền toái mà chỉ dùng cây trâm búi tóc đơn giản, quần áo thì tùy tiện chọn lấy một bộ mặc vào, dù sao tối lửa tắt đèn ai cũng thấy không rõ ai mặc đồ gì.
Sau khi chuẩn bị xong, Ngưng Hương ngồi tựa ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Ngoài đồng ruộng, trong âm thanh tiếng dế kêu không biết mệt mỏi đột nhiên truyền đến một tiếng ếch kêu.
Trời càng ngày càng tối, ngoại trừ những tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ dỗ người chìm vào giấc ngủ, tự nhiên lại xuất hiện tiếng người.
Hắn đã đến sao?Ngưng Hương không thể nhận định thời gian, nàng chỉ lặng yên đếm ở trong lòng, đếm tới một trăm rồi lặp lại lần nữa, đếm không biết lần thứ bao nhiêu, tim đập càng lúc càng nhanh, Ngưng Hương cũng kìm nén không được, sờ soạng bước ra khỏi phòng.
Bên trong phòng bếp một mảnh tối đen, cũng may Ngưng Hương đã đi thành thói quen, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng bếp, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, không dám để cửa phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đầu tháng bảy trăng cong cong, miễn cưỡng cũng chiếu sáng được mảnh sân nhỏ, không đến mức cái gì cũng đều không thấy rõ.
Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa nhìn về phía bắc.
Nhưng phía sau nhà lại không có ai , tất cả đều là đất trống.
Ngưng Hương đột nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Âm thanh có chút ồm ồm, vừa nghe chính là chỉ "Mèo đực".
Ngưng Hương không biết sao Lục Thành có thể đoán ra được nàng đã ra ngoài, nhưng nàng biết hắn đã đến đây, nàng không sợ nữa mà bước nhẹ chân đi phía cửa sau.
Bên trong chuồng gà, gà ngỗng có lẽ còn quá nhỏ sẽ không giữ nhà, hoặc có lẽ là đã quen thuộc với tiếng bước chân của nàng, cho nên ngoại trừ nàng ra thì không có động tĩnh nào nữa.
Mặc dù như thế, vào ban ngày vài cái nháy mắt liền đến cửa sau, nhưng Ngưng Hương vẫn đi cực kỳ lâu.
"Lục đại ca?" Gần sát cánh cửa, Ngưng Hương căng thẳng kêu, hô xong, mới phát hiện giọng nói của mình đang run sợ.
"Ừ, là ta.
" Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào tai, trong nháy mắt trấn an lòng sợ hãi của nàng.
Ngưng Hương thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở cửa.
"Ở chỗ này nói chuyện, hay là đi nơi khác?" Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mơ nhạt của cô nương dưới ánh trăng, thấp giọng hỏi.
"Ở đây đi, ta sợ A Mộc tỉnh lại tìm không thấy ta.
" Ngưng Hương vào ban ngày đã suy tính qua vấn đề này, nàng đứng ở trong sân nói.
Nàng gần trong gang tấc, niệm tưởng hoang đường trong lòng Lục Thành càng ngày càng mãnh liệt, hắn nuốt nước bọt: "Vậy, ta đi vào, hay là nàng đi ra?"Trong khi nói chuyện, một con muỗi ong ong bay tới, hắn đưa tay quơ quơ.
Vào mùa hè muỗi nhiều, Ngưng Hương cắn môi, quay đầu nói: "Đại ca ta đã chuyển sang Đông viện, phía tây phòng! "Lục Thành lập tức hiểu ý của nàng, thức thời nhẹ nhàng đẩy ra khe của nhỏ rồi chen vào.