Lục Thành đoán không ra tâm sự của nàng, khuyên nàng không được, hắn hôn nàng, xem nàng còn có thể khóc bao lâu.
Ngưng Hương để hắn hôn một lần rồi nhất định không chịu cho thêm , nếu đã xác định hắn sẽ không muốn nàng sớm, Ngưng Hương càng muốn bồi hắn trò chuyện nhiều hơn.
"Hôm nay nhà chàng có làm xảo quả không?"Bình phục lại, Lục Thành dựa vào vách tường, Ngưng Hương ngồi ở trên đùi hắn, dịu dàng hỏi.
"Có, là nhị đệ làm.
" Lục Thành cười nói.
Ngưng Hương không khỏi khen Lục Ngôn một câu, "Hắn thật khéo tay.
"Lục Thành không thích nghe, hừ một tiếng, "Khéo cái gì, ta thấy Nhị thẩm làm mấy lần, nhất định so với hắn ngon hơn nhiều.
"Ngưng Hương không vạch trần hắn, từ trong tay áo lấy ra kia hai khối xảo quả, "Chàng nếm thử đi, đây là ta làm! A, khối này vỡ mất rồi!"Lục Thành cười trộm, hai người lăn qua lộn lại, còn kém đem cái giường gãy mất, tư vị kia so cái xảo quả đều ngon hơn rất nhiều.
"Vỡ cũng có thể ăn.
" Lục Thành một chút cũng không ghét bỏ, đoạt lấy liền dồn vào trong miệng.
Hắn ăn có lực, nhưng lại không phát ra âm thanh thô lỗ, giống như cố ý dùng sức ăn để cho nàng biết hắn rất thích ăn.
Ngưng Hương trong lòng ngọt ngào, hưởng thụ nghe nam nhân của mình ăn đồ ăn nàng làm.
Thực giống như một đôi sống qua ngày.
Đáng tiếc cũng chỉ là như mà thôi.
Lục Thành ăn xong, Ngưng Hương lò mò đi xuống đất, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh về đi, nếu như chàng chậm trễ nữa thì sau này ta không còn mặt mũi ngươi hai đệ đệ chàng nữa.
"Lục Thành không trở về nhà, Lục Ngôn và Lục Định khẳng định biết, Ngưng Hương sợ hai huynh đệ hiểu lầm nàng cùng Lục Thành làm cái gì.
Nàng đã nói như vậy, Lục Thành ngẫm lại ngủ lại đây quả thực không tốt, lúc bước xuống đất hắn lại ôm lấy nàng, có chút u oán nói: "Ta đúng là thiếu nợ bọn họ, trước đây hầu hạ bọn họ ăn mặc, bây giờ gặp mặt tức phụ còn phải cố kỵ bọn họ! ""Bớt nói nhảm, nhanh đi đi, đi đường cẩn thận một chút.
" Ngưng Hương giận hắn, đẩy hắn ra ngoài.
"Đúng rồi, chừng ngày hai mươi vườn trái cây sẽ thu hoạch, đến lúc đó ta sẽ kêu lão Tam tới đón gia đình nàng, nàng, Thu Nhi, A Mộc thì tính là hai người.
" Trước khi ra khỏi cửa, Lục Thành cười nói, "Vườn trái cây thu hoạch cũng không muốn tiểu cô nương cùng hài tử vào, ta để các nàng đi cửa sau, giống như ba muội muội kia vậy, A Đào nhỏ, cũng là ba người tính hai người.
"Ngưng Hương không có cách nào cự tuyệt, bởi vì A Đào cùng Đại bá mẫu đã đề cập qua , Đại bá mẫu vô cùng ngóng trông phần tiền này.
"Vậy cứ đến vườn trái cây, chàng đừng tìm ta.
" Ngưng Hương cúi đầu nhắc nhở, "Chúng ta mỗi người hái mỗi cây, chớ khiến người khác hoài nghi.
""Được, tất cả nghe theo nàng.
" Lục Thành đáp ứng đặc biệt sảng khoái.
Trước tiên cứ dụ dỗ nàng qua đó, đến lúc tới vườn trái cây, hắn tới gần nàng thì sao nào?Trong lòng vui vẻ, Ngưng Hương tiễn hắn ra cửa bắc, lúc này Lục Thành đẩy nàng ép sát vào tường lại hôn một hồi.
Một phút đồng hồ sau, Ngưng Hương hai chân như nhũn ra trốn trở về nhà.
Dựa lưng vào cửa, tiểu cô nương há miệng to thở gấp, sau đó cũng có cảm giác mồ hôi theo bắp đùi tuột xuống.
Giống như là mồ hôi, lại không phải mồ hôi.
Bên tai vang lên giọng nói nhảm của Lục Thành, Ngưng Hương xấu hổ bưng kín mặt.
Buổi tối đêm thất tịch nhất định sẽ có rất nhiều nam nữ lén lút gặp gỡ nhau, vừa kích thích lại vừa ngọt ngào, nhưng đối với Trường Thuận phải chạy từ Kinh Châu trở về một khắc cũng không dừng thì đêm thất tịch năm nay quả thực chính là cơn ác mộng của hắn.