Thuận lợi đi vào phòng bếp, cửa nam cũng đã đóng kỹ , Chương Hồng Lâm thả nhẹ bước chân đi đến phòng đông cửa, xuyên thấu qua khe cửa hắn thấy hai tỷ đệ Ngưng Hương đang nằm ngủ say ở trên giường, Chương Hồng Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Ngưng Hương, hắn tàn nhẫn nuốt nước miếng.
Mọi sự đều đã chuẩn bị, thiên thời địa lợi nhân hoà, Chương Hồng Lâm không do dự nữa, lấy chiếc khăn từ ống tay áo đã sớm chuẩn bị ra.
Trên khăn đã bôi mê dược, chỉ cần hắn cho biểu muội ngửi là có thể ôm nàng đến tây phòng hưởng thụ thật tốt.
Mắt thấy sắp đụng phải rèm cửa thì đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng gió quái dị, Chương Hồng Lâm theo bản năng quay đầu lại, không thấy rõ bóng người, tay phải bị ép buộc giơ lên, khăn trong tay cũng hoàn toàn bưng kín miệng mũi của mình.
Như gặp quỷ, Chương Hồng Lâm kịch liệt giãy giụa, nhưng mà thân thể đã sớm bị người khác ép sát vào vách tường, hắn cố gắng giơ chân đá nhưng đối phương liền dùng sức ấn hắn xuống đất, ngay sau đó đầu gối liền đè trên bụng hắn.
Chương Hồng Lâm thống khổ há miệng.
Âm thanh đã bị chận lại, mê dược đi vào càng nhiều.
Ánh mắt trở nên mơ hồ, Chương Hồng Lâm như thấy quỷ dường nhìn chằm chằm nữ nhân xa lạ, đến lúc này hắn vẫn không thể tin được.
~Quản Bình đem người xách đến tây phòng, sau khi tìm tòi một phen không tìm được hung khí khác, nàng nhìn chiếc khăn một chút rồi xoay người đi sang đông phòng.
Trên giường gạch hai tỷ đệ đang ngủ ngon lành, khi nàng vào hai người cũng không hề có cảm giác.
Quản Bình nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của Ngưng Hương, lắc đầu cười khổ.
Mỹ nhân như thế, lại không cha không mẹ, hôm nay nếu không phải nàng ở đây, chỉ sợ đã bị kẻ tặc gieo họa rồi.
Quản Bình khẽ đẩy người nhè nhẹ.
Ngưng Hương lập tức liền tỉnh, mở mắt ra, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quản Bình đứng ở trước mép giường, lòng Ngưng Hương trầm xuống, "Hắn đã đến rồi sao?"Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, Quản Bình thấp giọng giải thích: "Không phải ngài, ta bắt được một người leo tường, ngươi ra đây nhìn một chút có biết người này hay không.
"Nàng cảm giác đối phương dường như không phải là kẻ trộm bình thường.
Kẻ trộm trèo tường?Mặt Ngưng Hương càng trắng bệch hơn , chẳng lẽ là Lục Thành?Nhìn sang đệ đệ đang ngủ say, Ngưng Hương nhanh chóng mang giày bước xuống đất, Quản Bình nhìn chằm chằm bàn tay run rẩy của nàng lúc mang giày, sinh lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ trong lòng Ngưng Hương kẻ trèo tường so với Bùi Cảnh Hàn còn đáng sợ hơn?Ngưng Hương không muốn quan tâm đến tâm tư của Quản Bình, nàng siết chặt tà áo đi sang tây phòng, vừa đẩy ra rèm liếc mắt liền thấy được người té xỉu trên đất là Chương Hồng Lâm.
Không phải là Lục Thành!Lồng ngực phập phồng cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại nhưng nỗi chán ghét lại lập tức phát ra từ đáy lòng.
"Biết hắn?" Quản Bình thấp giọng hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, bộ dáng ngay cả đề cập đến đối phương cũng không muốn, "Hắn là biểu ca của ta, tháng tám này phải đi thi cho nên muốn cầu ta qua chỗ thế tử cầu tình, ta không đồng ý, không biết hôm nay vì sao lại lén lút đến đây ! "Quản Bình kịp thời nhắc nhở nàng: "Hắn không phải là ta đánh ngất xỉu , hắn mang khăn dính mê dược đến đây, ta đoán là hắn là muốn chụp thuốc ngươi, sau đó ngươi ngất xỉu rồi thì hắn muốn làm gì ta cũng không biết.
"Thân thể Ngưng Hương cứng đờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cũng xem như tuấn tú của Chương Hồng Lâm, đột nhiên chán ghét càng lớn hơn.
Nam nhân đi chụp thuốc mê nữ nhân có vô số khả năng, nhưng Ngưng Hương chỉ cần nghĩ tới điều kia là đã không chịu nổi.
Thấy nàng đã đoán được, Quản Bình nói: "Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?"Trong mắt nàng tỏ ra hiếu kỳ, cô nương này mềm lòng lại thiện lương, không biết nàng sẽ xử trí biểu ca xấu xa có ý đồ nhúng chàm nàng như thế nào đây.