Lục Thành đang chờ cơ hội tìm mò mẫm tức phụ, hắn siết chặt mũ rơm không chịu buông tay, Nghiêm Kính bực bội đưa lưng về phía mấy người Từ gia trừng hắn, "Vợ của ngươi cũng đã định rồi, còn lo không có cơ hội thân mật sao? Mau buông ra.
"Lục Thành lập tức hiểu ra, hắn quét mắt ra sau lưng Quản Bình nhìn Từ Thu Nhi một cái.
Sau đó lại nhin Nghiêm Kính, bên trong mắt hoa đào lộ ra vẻ do dự.
Hắn nên giúp huynh đệ theo đuổi tức phụ, còn là giúp vị hôn thê bảo vệ đường muội thật tốt đây?Thấy hắn do dự, trong lòng Nghiêm Kính đã xác định Lục Thành có sắc quên bạn, hắn cắn răng, dựa vào gần Lục Thành nói ba chữ.
Lục Thành nhíu mày, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, chỉ chừa lại hai chiếc mũ nhỏ, còn dư lại đều đưa cho Nghiêm Kính, sau đó hắn lập tức cười đi về phía Ngưng Hương, thấy Ngưng Hương đang dắt con trai ngoan của hắn, hắn khom lưng nói: "A Nam đeo mũ lên, không thì hạt dẻ đập trúng đầu.
"A Nam nhìn mọi người cách đó không xa đều mang mũ, sau đó lại nhìn qua chiếc mũ quả dưa do Nghiêm thúc thúc cố ý chuẩn bị cho bé được phụ thân mang tới, nhìn cho đến khi mũ được đội lên đầu.
"Cái này cho nàng.
" Dù sao không có người ngoài, Lục Thành đứng thẳng người, giơ mũ muốn đeo giúp vị hôn thê.
Ngưng Hương nhìn bá phụ, bá mẫu mũ đang cầm giỏ đi về phía trước, hiểu bọn họ ngầm cho phép Lục Thành thân cận, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ như hoa đào.
Trong lòng Lục Thành nhộn nhạo, kế hoạch giúp nàng mang mũ thuận tiện sờ khuôn mặt non nớt của nàng đã sắp thành công, đột nhiên có người chạy đến bên cạnh.
"Lục đại ca chọn cho tỷ tỷ nhất định là mũ tốt, muội muốn lấy cái này!" Từ Thu Nhi thật nhanh đoạt lấy chiếc mũ trong tay Lục Thành, như một làn khói chạy về phía trước.
Lục Thành và Ngưng Hương còn chưa kịp phản ứng, A Nam đã tức giận kêu a một tiếng thật to, bất mãn cô cô xấu cướp mũ mà phụ thân cho nương.
Lý thị quay đầu lại, trách cứ khuê nữ nhà mình, "Con bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày cứ như trẻ con vậy, đều là mũ rơm phân tốt xấu cái gì?"Từ Thu Nhi làm như không nghe thấy, nàng chạy đến bên cạnh tỷ muội Lục Phù.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kính bị Từ Thu Nhi ngó lơ, hắn trầm mặc một lát rồi đem mũ của mình đội lên đầu Ngưng Hương.
Ngưng Hương kinh ngạc giương mắt lên, tuy không thấy rõ người nhưng nàng có cảm giác vết chai trên tay Lục Thành đang chạm vào mặt nàng, lúc rời đi, ngón tay lửa đốt như vô tình chạm vào môi nàng.
Ngưng Hương xấu hổ cúi đầu, dắt A Nam đi lên phía trước.
Lục Thành cười nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, cũng không để ý nụ cười của hắn đã kích thích thật sâu đến huynh đệ tốt của mình, vì vậy khi hắn đang cười, trên đầu đột nhiên bị người khác dùng sức đội mũ rơm thật mạnh lên đầu, trong nháy mắt che kín nửa gương mặt.
Nhặt hạt dẻ thì dễ dàng, nhưng đập hạt dẻ cần phải có kỹ xảo, để đập hạt dẻ mà không bị mảnh dẻ văng trúng thì chỉ có hai người là Nghiêm Kính và Lục Thành làm được.
Mặt trời dần lên cao, Nghiêm Kính ngước đầu gõ mạnh xuống bụi hạt dẻ cuối cùng.
Hạt dẻ "rắc" một tiếng rơi xuống đất, Nghiêm Kính quay đầu nhìn mọi người đang chăm chú nhặt hạt dẻ, sau đó hắn đứng dậy bước tới chỗ Lục Thành đang ngồi dưới gốc cây khác, đè cây gậy trong tay hắn lại, hoài nghi hỏi: "Lâu vậy rồi mà ngươi không gọi tẩu tử ra ngoài gặp riêng hả?"Lục Thành liếc hắn bằng ánh mắt "không cần ngươi quản" rồi giơ gậy trúc lên.
Nghiêm Kính đè lại lần nữa.
Lục Thành nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi thích Thu Nhi thật lòng?"Nghiêm Kính này, quả thực không hề phóng túng với nữ nhân, nhưng hắn có chút vô lại, chỉ cần bước ra cửa nhìn thấy tiểu cô nương, bất luận là đẹp hay xấu, hắn sẽ ngẫu nhiên huýt sáo trêu chọc, đến khi người ta nhìn sang, hắn lại giả bộ không phải hắn làm, nếu có cô nương thích hắn, hắn nhìn không thuận mắt là sẽ chuồn mất để tránh phiền toái, về phần người hắn coi trọng! Lục Thành phát hiện Nghiêm Kính đối Từ Thu Nhi chỉ là cảm thấy hứng thú.
Nếu như Nghiêm Kính thấy Từ Thu Nhi xinh đẹp nên nhất thời cao hứng, không có ý định lâu dài với nàng, Lục Thành tuyệt đối không làm cây cầu bắc nối cho hai người.
Trong mắt hắn, Từ Thu Nhi đã là muội muội của hắn.
"Thật lòng.
" Hiểu Lục Thành đang băn khoăn chuyện gì, Nghiêm Kính thu hồi dáng vẻ cười giỡn, nghiêm túc nói, "Nghe nói ngươi sắp cưới vợ, hai vị lão gia nhà ta thúc giục càng ngày càng gấp, quả thật ta muốn tìm một cô nương tốt.
Thu Nhi xinh đẹp không nói, tính tình cũng hợp khẩu vị của ta, cưới nàng rồi thì hai chúng trở thành anh em với nhau, thật tốt.