Cuộc đấu tranh nội bộ trong tộc Nguyệt Lạc những năm gần đây có xu hướng trở nên gay gắt hơn. Giáo phái Tinh Nguyệt trong tộc ngày càng mạnh mẽ, họ quyết tâm thành lập một quốc gia Nguyệt Lạc, thoát khỏi tình trạng phụ thuộc vào triều đình của chúng ta. Lần này, triều đình của chúng ta và Hoàn quốc đã chia đôi dãy núi Nguyệt Lạc, và đường biên giới được quy định trong hiệp ước, ngẫu nhiên đi qua nơi linh thiêng của giáo phái Tinh Nguyệt, hai quốc gia cùng quản lý, có thể làm yếu đi lực lượng của họ, ngăn chặn họ trở nên mạnh mẽ và gây rối.
Xét tổng thể ba điểm trên, chia đôi dãy núi Nguyệt Lạc, với sông Đồng Phong làm biên giới, thật sự có lợi mà không hại cho triều đình của chúng ta. Về vấn đề quốc thể mà Đào Tướng đã nói, suốt hơn trăm năm qua, mặc dù tộc Nguyệt Lạc đã nộp cống mỗi năm, triều đình chưa từng ban sắc lệnh phong hạ, không tồn tại việc mất quyền lợi hay làm nhục quốc gia, việc nhượng bộ lãnh thổ không đúng."
Bùi Diễm nói ra từng câu một, hơn một nửa quan viên trong điện đều gật đầu liên tục, thấp giọng phụ họa tán thành, chỉ có một nhóm quan viên thuộc phe Hữu Tướng Đào Hành Đức lặng lẽ, tất cả đều nhìn về phía Hữu Tướng và Trang Vương.
Trang Vương liếc Đào Hành Đức một cái, Đào Hành Đức trong nháy mắt không thể tìm ra lời phản bác Bùi Diễm, vội vàng nói: " Tính toán của Bùi Tướng chẳng lẽ quan văn võ của Hoàn quốc đều là kẻ ngu, họ không nhìn ra được rằng hiệp ước này không có lợi cho họ sao?"
Bùi Diễm cười càng lớn hơn: "Quan văn quan võ của Hoàn quốc tất nhiên cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là bọn họ đều có mục đích riêng của mình."
“ Bùi Tướng xin chỉ giáo.”
"Hoàn quốc đã sẵn lòng kết thúc chiến tranh với chúng ta, theo thỏa thuận này, họ sẽ rút quân từ chiến tuyến phía Đông về Kỳ Châu, và chiếm lấy lãnh thổ phía Bắc của dòng sông Nguyệt Lạc, thực ra ý đồ của họ chính là dòng sông Đồng Phong."
“ Bùi Tướng làm sao lại nắm chắc được chuyện đó?”
"Hoàn quốc nằm ở vùng Bắc, nơi mà sông ngòi hiếm hoi, không thể đảm bảo việc tưới tiêu cho nông lâm sản trên cả nước, vì vậy, họ luôn gặp khó khăn trong việc cung cấp lương thực nếu có tình trạng hạn hán, dân chúng phải chịu nạn đói. Trong nhiều năm qua, Hoàn quốc đã nhiều lần chiến tranh với chúng ta, dù có vẻ như có nguyên nhân khác, nhưng căn cứ chính vẫn là cuộc chiến tranh vì lợi ích nước. Sau khi thỏa thuận này được ký kết, quân của chúng ta sẽ không còn đóng quân ở phía Bắc dòng sông Đồng Phong, Hoàn quốc sẽ có thể đào kênh để dẫn nước từ dòng sông Đồng Phong vào lãnh thổ của mình, giải quyết nạn thiếu nước đã kéo dài nhiều năm."
Đào Hành Đức nghe xong cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, tại sao Bùi tướng còn nhường sông Đồng Phong cho họ? Chẳng phải đây là để Hoàn quốc được lợi, thế lực của họ càng mạnh hơn sao?"
Bùi Diễm mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một bản đơn tấu, cúi người trình lên, thái giám nội thị chỉ nhìn qua một cách sơ qua, sau đó trình lên cho Hoàng đế.
Hoàng Đế mở bản tấu ra để đọc kỹ, trên khuôn mặt dần dần lộ ra nụ cười khen ngợi, gấp lại bản tấu nói: "Bùi Khanh đúng là đã ra hảo sách! Như vậy, dù Hoàn quốc có được nguồn nước từ sông Đồng Phong, nhưng họ lại bị chúng ta kiểm soát với trạm kiểm soát nước mà chúng ta xây dựng ở trên thượng du, đây đúng thật là hảo sách, hảo sách!”
Bùi Diễm khom lưng hành lễ nói: “ Đa tạ hoàng thượng. Cung thỉnh hoàng thượng cho phép Hộ Bộ chuyển ngân sách cho Công Bộ, để ra sức triệu tập những công nhân có kinh nghiệm xây dựng đập nước tại nguồn sông Đông Phong, khu vực Định U.”
Hoàng đế cười nói : “ Được rồi, chuyện còn lại trẫm giao cho Bùi khanh toàn quyền phụ trách. Hộ Bộ, Công Bộ phải tuân theo chỉ thị , không được dẫn đến sai sót.”
Bùi Diễm lại tiếp tục hành lễ: “Thần còn có một chuyện cần bẩm báo hoàng thượng."
“ Khanh cứ trình bày.”
"Lần này, việc ký hiệp ước với Hoàn quốc, thực chất là để đặt một cái bẫy cho Hoàn quốc. Hoàn quốc nếu nhận được quyền điều hướng nước từ sông Đồng Phong, chắc chắn sẽ mở đường dẫn nước ở phía hạ lưu phía bắc, để mở rộng các cánh đồng ruộng màu mỡ. Do đó, chuyện chúng ta xây dựng đập ở thượng lưu, khu vực Định U phải được giữ kín một cách tuyệt đối. Chờ đến khi Hoàn quốc tiêu tốn sức lực vào việc mở rộng các con đường dẫn nước và các cánh đồng màu mỡ vào mùa xuân tới, thì chúng ta mới tiến hành việc này, tạm thời không được để lộ bất kỳ tin tức liên quan gì trong thời gian này. Xin hoàng thượng ban lệnh, những người có mặt trong điện ngày hôm nay, không được tiết lộ nửa chữ, để đảm bảo rằng Hoàn quốc không thể tránh được cạm bẫy lần này.”
Sắc mặt Hoàng Đế nghiêm lại: " Chư khanh nghe rõ, nếu có ai tiết lộ bí mật về việc bàn thảo hôm nay, tru di cửu tộc!”
Các chư thần biết được việc này quan trọng , vội vàng quỳ xuống dập đầu: “ Chúng thần cẩn tuân thánh dụ của hoàng thượng.”
Đào Hành Đức và Trang Vương nhìn nhau, không còn cách nào khác bất đắc dĩ dập đầu xuống.