Bùi Dương đến gần, cúi người thì thầm nói vài câu bên tai Bùi Diễm, Bùi Diễm giống như ngạc nhiên, ngẩng đầu lên. Bùi Dương lại đưa tay phải ra trước mặt Bùi Diễm, Bùi Diễm cúi đầu nhìn, đột nhiên đứng lên.
Hắn chạy đi mấy bước, lại dừng lại, xoay người hướng Thái Tử hành lễ nói: “Thái Tử điện hạ, thần xin phép vắng mặt một lát.”
Mọi người không khỏi kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì, đều nhìn theo Bùi Diễm với ánh mắt nghi vấn, ngay cả khách mời trên tiệc rượu cách đó khá xa cũng nhao nhao nhìn về phía đại sảnh.
Bùi Diễm làm như không thấy, bước nhanh ra ngoài vườn. Giang Từ chần chừ một chút, nhớ tới lúc trước hắn dặn dò, tối nay cần theo sát bên cạnh hắn, không được rời khỏi hắn, lập tức cất bước đi theo.
Nàng đi ngang qua Vệ Chiêu, đúng lúc Vệ Chiêu nhặt đóa hoa cúc Bùi Diễm đã cài trước đó. Trên mặt tà mỹ của hắn ta cười như không cười, lòng bàn tay chợt nổi gió mạnh, cuốn đóa hoa cúc tím tới trước mặt Giang Từ.
Giang Từ sửng sốt, hoa cúc tìm đột nhiên nở rộ giữa không trung, cánh hoa chậm rãi bay xuống, giống như lửa trong địa ngục, khắc sâu vào đáy lòng nàng.
Giang Từ đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, không dám nhìn Vệ Chiêu nữa, bước nhanh ra khỏi cửa phủ. Chỉ thấy Bùi Diễm đang ra lệnh cho Bùi Dương dẫn tất cả người hầu trước cửa phủ lui vào trong phủ. Không bao lâu, trước cửa phủ chỉ còn lại hắn và bản thân, trước cửa có một chiếc xe ngựa có màn che lặng lẽ dừng trên đường lớn.
Bùi Diễm quay đầu nhìn Giang Từ, do dự một chút, bước nhanh xuống bậc thang, đi tới trước xe ngựa, thì thầm nói một câu.
Rèm xe ngựa khẽ vén lên, Giang Từ nghiêng đầu muốn thấy rõ bên trong xe ngựa là ai, đã thấy Bùi Diễm cúi người tiến lên, dùng thanh âm rất nhỏ nói vài câu với người trong xe ngựa.
Bùi Diễm tiến về phía trước hai bước, phu xe nhảy xuống, đưa roi ngựa cho Bùi Diễm. Bùi Diễm quấn dây cương màu đen, vội vàng đánh xe về phía đông cửa phủ Thừa tướng.
Trong lòng Giang Từ kinh ngạc, vội vàng đi theo. Bùi Diễm thấy nàng đuổi theo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng vài lần, cuối cùng không nói gì, Giang Từ muốn lấy dây cương trong tay hắn, hắn cũng không buông tay.
Không bao lâu, xe ngựa đã tới cửa đông phủ Thừa tướng, Bùi Diễm dừng xe, quay người, cúi đầu nhẹ vén rèm lên, một người bước xuống xe.
Lúc này, người hầu trước cửa tướng phủ rút hết, đèn nến hoàn toàn không còn. Trong bóng tối, Giang Từ không thấy rõ khuôn mặt người nọ, chỉ thấy thân hình hắn ta tương đối cao, giơ tay nhấc chân đều có khí thế ung dung uy nghiêm nói không nên lời.
Bùi Diễm ở phía trước dẫn đường, dẫn theo người này đi vào trong phủ, hai người đều không nói lời nào. Giang Từ thấy Bùi Diễm không lên tiếng bảo mình rời đi, chỉ đành đi theo phía sau hai người, men theo vườn phía đông qua hành lang gấp khúc, xuyên qua cầu Mại Khúc, không bao lâu, đến trước cửa Nguyệt động.
Bên cạnh cửa Nguyệt Động treo một ngọn đèn cung đình, Giang Từ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cửa tròn có hai chữ “Điệp Viên”.
Lúc này ánh đèn chiếu rọi, Giang Từ thấy rõ người nọ mặc trường bào màu tím đậm. Hắn ta đưa lưng về phía Giang Từ, khoanh tay đứng trước cửa vườn, nhìn chằm chằm hai chữ "Điệp Viên" thật lâu, khẽ thở dài.
Bùi Diễm chỉ khoanh tay đứng ở một bên, nhẹ giọng nói: “Chính là nơi này.”
Người mặc trường bào màu tím im lặng một lúc lâu, nói: “Đi trước dẫn đường.”
Bùi Diễm đáp lại, dẫn người nọ bước vào giữa vườn, Giang Từ vẫn như cũ đi theo.
Bên trong vườn, hương cúc tỏa ra bốn phía, dây leo tạo bầu không khí mát mẻ. Ba người đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, đến trước cửa phòng chính.
Bùi Diễm cúi người nói: “Ta đi bẩm báo trước.”
Người mặc trường bào màu tím “Ừ” một tiếng, Bùi Diễm liếc mắt nhìn Giang Từ, đi vào nhà. Không bao lâu, mười thị nữ từ trong phòng đi ra, đều cúi đầu thật thấp bước nhanh rời khỏi cửa vườn.
Người mặc trường bào màu tím im lặng một lát, nói: “Ngươi chờ ở ngoài vườn.” nói xong chậm rãi bước vào trong phòng.
Đợi người mặc trường bào màu tím bước vào trong phòng, tiếng bước chân chậm rãi xa dần, Bùi Diễm dẫn theo Giang Từ bước nhẹ rời khỏi Điệp Viên.
Giang Từ đi theo Bùi Diễm ra khỏi Điệp viên, dừng bước bên một hồ sen nhỏ ở ngoài vườn.
Lúc này ánh trăng mờ ảo, ánh sao nhàn nhạt, ao sen tĩnh mịch im ắng, chỉ có gió đêm thỉnh thoảng mang theo tiếng sáo trúc và nhạc múa ồn ào ngoài vườn xa.
Bùi Diễm khoanh tay đứng, nhìn hồ sen khô trước mặt, im lặng không nói.
Vạt áo hắn như cũ hơi nới lỏng, ánh trăng chiếu vào nơi đó, vẫn còn nhìn thấy vết đỏ do cơn say. Qua một khắc, dường như hắn có cảm giác hơi rượu dâng lên, lại hơi kéo lỏng vạt áo, ngồi xuống bên trên một khối đá lớn tại hồ sen.