"Giang Từ âm thầm nguyền rủa trong lòng, ép mình nặn ra một nụ cười: "Người lười biếng như ta, tất nhiên không thể so sánh với tướng gia. Tướng gia tựa như tuấn mã Ô Côn, có thể ngày đi ngàn dặm, ngay cả khi ta có bốn chân, cũng không thể đuổi kịp được tướng gia."
Bùi Diễm đang định nói gì đó, nhìn thấy An Trừng bước vào, khoanh tay đứng đó mắt liếc Giang Từ.
Bùi Diễm đặt bút vẽ xuống, nhấc chén trà lên uống một ngụm, nhíu mày: "Gỗ mà ngươi dùng đun nước không phải gỗ lim, mà giống khói gỗ hơn, chỉ toàn mùi khói, đi đun lại một ấm nước khác cho ta."
Thôi Lượng nhấp một ngụm, cười nói: "Ta lại cảm thấy không có gì khác biệt."
Thấy ánh mắt của Bùi Diễm nhìn mình sắc lạnh, Giang Từ chỉ đành bĩu môi ra khỏi phòng.
Nàng vừa mắng cả họ hàng tổ tông con cua đáng ghét kia,, vừa chặt gỗ lim, sau khi đun xong một ấm nước, nàng cầm ấm đồng đi tới phòng chính, vừa bước qua cửa, thấy Bùi Diễm đang cười tủm tỉm nhìn mình: "Ta muốn đi nghe kịch, ngươi có đi không?"
Giang Từ ngày đêm chỉ nghĩ về việc làm sao để ra khỏi phủ Thừa tướng một lần nên nghe thế lập tức mừng rỡ nói: "Ta đi!"
Bùi Diễm cười nhẹ: "Vậy thì ngươi đi thay y phục đi."
Giang Từ đặt ấm đồng xuống đất rồi nhanh chóng chạy vào phòng mình, vội vàng thay bộ trang phục mình đang mặc thành trang phục của gã sai vặt, sau đó ôm một bao vải và chạy ra ngoài. Khi thấy bóng dáng của Bùi Diễm đã đến cửa viện, nàng nhanh chóng chạy tới. Khi đến cổng Tây của phủ Thừa Tướng, nàng mới nhận ra Thôi Lượng không đi cùng, vội hỏi: "Thôi đại ca không đi nghe kịch sao?"
Hai tay Bùi Diễm đặt ở sau lưng, nói: "Vết thương của hắn ta mới lành, cần phải nghỉ ngơi."
Trước cổng phía tây lúc này là một chiếc xe ngựa bình thường có hai trục và trần xe màu đen. Nhìn thấy chiếc xe này Giang Từ cảm thấy có chút kỳ quái. Khi Bùi Diễm lên xe thì thấy Giang Từ cứ ôm chặt túi vải trong lòng nên hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là y phục của Tố đại tỷ, ta đem theo để trả lại cho nàng ấy."
Bùi Diễm cười: "Ai bảo chúng ta sẽ đến Lãm Nguyệt Lâu?"
Giang Từ ngạc nhiên: "Chẳng phải chúng ta đến Lãm Nguyệt Lâu để nghe kịch sao?"
"Đúng là đi nghe kịch nhưng không phải tại Lãm Nguyệt Lâu. Ngươi nghĩ rằng trong cả kinh thành này chỉ có kịch ở Lãm Nguyệt Lâu mới hay sao? Diễn viên chính ở Lý Tử Viên cũng rất tài năng đấy."
Giang Từ nghe thế thì hoàn toàn thất vọng. Ban đầu nàng còn hy vọng có thể đến Lãm Nguyệt Lâu để gặp Tố Yên sau đó sẽ nhờ nàng ấy truyền tin quan trọng cho mình nhưng không ngờ hôm nay nơi nàng đi đến không phải Lãm Nguyệt Lâu. Đúng lúc này nàng đột nhiên nhớ đến Thôi đại ca không cùng đi nên quay qua nhìn Bùi Diễm rồi mỉm cười, nói: "Tướng gia, ta cảm thấy trong người có chút không thoải mái, có lẽ tốt hơn ta nên về nhà thay vì nghe kịch."
Bùi Diễm nhắm mắt, không trả lời. Giang Từ nghe nghe thấy tiếng roi của người đánh xe bên ngoài, xe ngựa chuẩn bị tiến về phía trước, Giang Từ đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, nói: "Tướng gia, ta trở về Tây Viên trước." Nói xong nàng nhấc rèm xe lên và chuẩn bị nhảy xuống.
Bùi Diễm đột nhiên mở mắt ra, tay phải nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Giang Từ và kéo nàng về phía sau. Đúng lúc này xe ngựa bắt đầu xuất phát khiến Giang Từ bất ngờ ngã vào lòng Bùi Diễm.
Thời điểm này đã là cuối mùa thu tháng mười. Vì ban ngày đã có một trận mưa lớn nên gió đêm mang theo hơi lạnh của khí thu cùng trận mưa thổi từ bên ngoài rèm xe vào trong. Giang Từ mặc bộ đồ của gã sai vặt nên có phần mỏng manh. Khi cơn gió thổi tới, nàng run lên vì lạnh.
Bùi Diễm nhéo nhẹ cánh tay trái của nàng, có chút không vui: "Nếu ngươi không có áo bông thì nói một tiếng, chắc chắn sẽ có người chuẩn bị cho ngươi. Ngươi mặc như thế này ra ngoài cùng ta, người ta lại nghĩ tại phủ Thừa Tướng của ta đối xử không tốt với hạ nhân."
Giang Từ thoát khỏi vòng tay của hắn, tức giận nói: "Ta không phải nô tỳ của ngươi."
Bùi Diễm mỉm cười, nhàn nhã nói: "Thật sao? Ta còn nhớ có lần vào buổi tối bên hồ Ánh Nguyệt, ai đó đã nói muốn làm nô tỳ để báo ơn cứu mạng của ta thì phải."
Trong lòng Giang Từ đầy phẫn nộ nhưng nàng cũng biết không nên tranh cãi. Tên này không có lý do gì mà tự nhiên lại đưa nàng ra ngoài để xem kịch như này quả thật không bình thường, chỉ sợ hắn có ý đồ gì đó. Trong đầu nàng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng rồi từ từ dịch người ra sau, trong tiềm thức muốn tránh xa con cua lông này.
Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng rồi không nói lời nào nữa, sau đó hắn dựa vào bên vách xe và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Từ cứ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định mở miệng: "Tướng gia."
"Ừm." Bùi Diễm cũng không mở mắt, trầm giọng đáp.
"Cái kia, liệu chúng ta có thể đến Lãm Nguyệt Lâu nghe kịch được không? Ta chỉ muốn nghe kịch của Tố Yên tỷ tỷ thôi."
"Ngươi thực sự muốn nghe kịch của Tố Yên sao?"
"Đó là đương nhiên. Tố Yên tỷ tỷ vừa xinh đẹp, tâm lại tốt, nghệ thuật diễn ca kịch phải nói là đứng hàng đầu, nếu không nghe của nàng ấy thì nghe của ai?"