Giang Từ vô cùng bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nàng vẫn thuận theo Bùi Diễm, cúi đầu nói: "Muội, muội nợ Tướng gia bạc nên đã bán thân mình vào phủ làm nô tỳ."
Bùi Diễm cười nhẹ, nói: "Sư muội của ngươi thật sự không phải là người trốn tránh nợ."
Yến Sương Kiều buông Giang Từ ra rồi bước tới trước mặt Bùi Diễm, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi muội ấy nợ ngài bao nhiêu bạc? Sư tỷ ta sẽ thay muội ấy trả."
Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn nàng ấy một lúc, đôi mắt như làn nước mùa thu, khí chất bình tĩnh, trong lòng thầm so sánh dung mạo của nàng ấy với người nọ, mỉm cười đáp: "Sư muội của ngươi nợ ta… không nhiều lắm, chỉ khoảng bốn năm ngàn lượng. Làm nô tỳ ở phủ ta suốt đời sau đó sinh vài đứa con làm nô tỳ là sẽ đủ thôi."
Gương mặt Yến Sương Kiều nháy mắt tối sầm lại. Dù sư phụ để lại một ít ruộng đất và ngân lượng đủ để hai tỷ muội sống thoải mái nhưng cũng phải bốn năm ngàn lượng nhiều như vậy. Nàng ấy lạnh lùng nói: "Sư muội ta còn trẻ người non dạ nên có lẽ phần nào đã làm phiền đến Tướng gia. Nhưng dù sao muội ấy cũng chỉ là thiếu nữ nhỏ tuổi, không thể nào tiêu đến bốn năm ngẩng lượng cùng lúc như vậy. Ta chỉ sợ rằng muội ấy mắc mưu, bị lừa mà cũng không hề hay biết.”
Bùi Diễm cười: “Ta cũng không lừa sư muội của ngươi, chính nàng tự nguyện muốn làm nô tỳ để trả nợ cho ta.”
Khi Yến Sương Kiều nhìn về phía Giang Từ, Giang Từ chắc chắn rằng tỷ ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng lại mà đi, nàng cũng biết Bùi Diễm cũng sẽ không đời nào để nàng đi. Nhưng lúc này nàng lại không thể nói ra sự thật, trên mặt là vẻ khổ sở nhìn về phía Yến Sương Kiều.
Yến Sương Kiều lúc này đã tin rằng những gì Bùi Diễm nói là sự thật. Nàng ấy bối rối một lúc lâu sau đó bước tới trước mặt Bùi Diễm, cung kính cúi đầu và nhẹ giọng nói: “Lúc trước nếu có đắc tội, mong Tướng gia tha thứ. Chỉ là sư muội của ta chân tay vụng về, thật sự sẽ không để hầu hạ ngài chu toàn. Thỉnh Tướng gia giơ cao đánh khẽ mà thả cho muội ấy đi. Mặc dù gia sản của chúng ta không nhiều nhưng ta sẽ bán hết ruộng đất phòng ốc để lấy ngân lượng trả nợ cho ngài."
Bùi Diễm vắt chéo chân nhàn nhã rồi tựa như đang suy tư, cũng không nói lời nào. Thiệu Kế Tông do dự một chút rồi bước tới thi lễ với Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhanh chóng đỡ hắn ta đứng dậy: "Kế Tông không cần phải như vậy, có chuyện mời nói."
Thiệu Kế Tông nhìn Yến Sương Kiều một lát, trên mặt ửng đỏ, mở lời: "Tướng gia, Kế Tông có một yêu cầu quá đáng."
Bùi Diễm nhìn Yến Sương Kiều rồi lại nhìn Thiệu Kế Tông, nở nụ cười nói: "Kế Tông, ngươi biết ta từ trước đến nay vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác mà, có điều gì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện."
Thiệu Kế Tông càng thêm ngượng ngùng, lưỡng lự một lúc lâu mới nói: "Tướng gia, vị tiểu cô nương này là sư muội của Yến cô nương, nàng lại trẻ người non dạ nên Kế Tông mong được giúp muội ấy trả nợ cho Tướng gia. Mong Tướng gia có thể giơ cao đánh khẽ mà tha thứ cho muội ấy!" Nói xong hắn ta cúi đầu hành đại lễ với Bùi Diễm.
Yến Sương Kiều cảm kích nhìn về phía Thiệu Kế Tông sau đó ánh mắt hai người họ chạm nhau. Lúc này má nàng ấy cũng dần ửng đỏ nên lập tức dời tầm mắt, im lặng không nói lời nào.
Bùi Diễm suy nghĩ một lát, nói: "Được, nể mặt Kế Tông ta sẽ không tính toán với tiểu cô nương này, không cần trả bạc nữa. Ngươi cứ dẫn tiểu cô nương này đi đi, ta cũng ngại tay chân nàng vụng về."
"Đa tạ Tướng gia." Yến Sương Kiều và Thiệu Kế Tông đồng thời mỉm cười, hành lễ nói.
Giang Từ kinh ngạc không thôi, đầu óc có chút không rõ ràng rồi lại nhìn về phía gương mặt tràn đầy tươi tỉnh kia của Bùi Diễm, không hiểu sao tối nay hắn lại hành xử kỳ lạ như vậy. Đang lúc nàng đang ngây người ra thì Bùi Diễm lại nói: "Nhưng vị tiểu cô nương này đã ở trong phủ Thừa tướng của ta mấy ngày nay nên ta có vài lời muốn nhắc nhở nàng, các ngươi ra ngoài chờ trước đi."
Chờ Yến Sương Kiều và Thiệu Kế Tông ra ngoài, Bùi Diễm bước tới bên cạnh Giang Từ, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghe đây, Kế Tông là người mà ta muốn mượn sức nên nể mặt hắn tối nay ta sẽ cho phép ngươi cùng sư tỷ của mình rời đi. Ta cũng sẽ phái người âm thầm bảo hộ để người kia không thể giết người diệt khẩu. Nhưng ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, khi cần ngươi phải tuân lệnh, giải dược chỉ có mình ta mới có. Còn có, nếu ngươi không muốn sư tỷ của mình gặp họa vì ngươi thì hãy quản chặt cái miệng của mình và hành động cẩn trọng một chút."
Giang Từ theo Yến Sương Kiều và Thiệu Kế Tông trở về Thiệu phủ. Nàng vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài nhưng lại không thể đoán được tên Bùi Diễm kia muốn làm gì. Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với Thiệu công tử thôi sao?
Trở về Thiệu phủ, Yến Sương Kiều và Giang Từ trao đổi ánh mắt với nhau để cố gắng thoát khỏi sự tiếp đón lịch sử và khách khí của Thiệu Kế Tông sau đó trở lại phòng Yến Sương Kiều đang ở."