Giang Từ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, đúng lúc nàng đang muốn đến Lãm Nguyệt Lâu để gặp Tố Yên để tìm cách xác định mối quan hệ thực sự của nàng và tên Bùi Diễm vô liêm sỉ kia đồng thời nhờ nàng ấy truyền lời của nàng cho người nàng muốn. Nghe Thiệu Kế Tông nói như vậy, nàng nhanh chóng tiến lên thì thầm vào tai Yến Sương Kiều: "Sư tỷ, kịch của Tố Yên rất hay, so với tỷ đúng là không phân cao thấp. Chúng ta nể mặt Thiệu công tử đã giúp đỡ mà đi xem một buổi nhé."
Yến Sương Kiều chần chừ một lát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Thiệu Kế Tông và Giang Từ đồng thời mỉm cười.
Buổi tối tại Lãm Nguyệt Lầu, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, dòng người nối tiếp nhau trên đường vào lâu. Các công tử trong kinh thành đều nghe tin Tố Yên vừa ra mắt một hí khúc mới, dự kiến buổi biểu diễn đầu tiên sẽ vào đêm nay vì vậy họ đã sớm đến Lãm Nguyệt Lầu để đặt chỗ khiến cho cả lầu một và phòng riêng trên lầu hai đều không còn chỗ trống.
Giang Từ biết rằng tối nay nàng có thể đến Lãm Nguyệt Lầu xem kịch, cũng biết Bùi Diễm đã phái người quan sát nàng không rời một giây. Vì vậy nàng cũng không vội rời khỏi Thiệu phủ mà ở lại trò chuyện cùng Yến Sương Kiều suốt một ngày. Khi bữa tối kết thúc, ba người lên xe ngựa và hướng về Lãm Nguyệt Lầu.
Sau khi bước vào đại sảnh của Lãm Nguyệt Lầu, ba người chọn một bàn gần phía tây của lầu một. Sau đó tiểu nhị nhanh chóng bưng lên trà và điểm tâm. Yến Sương Kiều chăm chú nhìn bối cảnh trên sân khấu, lại nghĩ về hình ảnh mẫu thân ôm hận mà chết thì trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Giờ Tuất canh ba, tiếng đàn đột ngột vang lên, vài tiếng đánh chuông theo sau. Tiếng ồn từ bên trong Lãm Nguyệt Lầu đột nhiên tắt lịm, mọi người đều đổ ánh mắt về phía sân khấu ở giữa đại sảnh.
"Hoa nguyệt mới lên, ánh đèn chiếu rọi, trâm hoa họa mi ở lầu phía Tây, dắt tay tiểu muội mà đi về nơi náo nhiệt." Tiếng sáo nhẹ nhàng cùng tiếng đàn vui tai vang lên. Nữ tử có làn da trắng như tuyết, mắt phượng lấp lánh nhẹ nhàng bước ra từ sau đài, tay dắt một tiểu cô nương khoảng mười tuổi. Dưới sự hỗ trợ của nha hoàn, trên mặt nàng ấy là nụ cười rạng ngời sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cửa phủ.
Tiểu cô nương bước ra khỏi cửa phủ, dường như thấy cảnh vật tươi đẹp trên đường phố nên trên mặt tràn đầy cảm giác khao khát và mong muốn. Hoa lan cài bên mái tóc thể hiện trọn vẹn sự phấn khích của một tiểu thư đến từ gia tộc giàu có khi lần đầu tiên được bước ra ngoài khiến cho khán giả ở bên dưới không thể không vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Giang Từ cũng vỗ tay theo đám đông, khen ngợi: "Sư tỷ xem xem, muội có nói sai đâu, diễn xuất và giọng hát của Tố Yên thực sự rất hay."
Đợi một lúc không thấy Sư tỷ trả lời, Giang Từ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Lúc này nàng chỉ thấy Yến Sương Kiều có vẻ bất an, đôi mắt chăm chú nhìn về phía Tố Yên trên sân khấu.
Trong lòng Giang Từ bất ngờ, vươn tay ra lắc nhẹ cánh tay phải của Yến Sương Kiều: "Sư tỷ, có chuyện gì với tỷ vậy?"
Yến Sương Kiều ngơ ngác nhìn Tố Yên trên sân khấu, lẩm bẩm nói: "Giống quá, thực sự quá giống!"
"Giống cái gì?"
Yến Sương Kiều đột ngột quay đầu lại, nhìn Giang Từ và nói: "Tiểu Từ, muội còn nhớ dung mạo của mẫu thân ta không?"
Giảng Từ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Khi Nhu di qua đời muội còn nhỏ quá, thật sự không thể nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy."
Yến Sương Kiều quay đầu nhìn Tố Yên, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, lúc đó muội còn nhỏ, chắc không nhớ rõ. Nhưng mấy năm nay trong giấc mộng của ta luôn xuất hiện hình bóng mẫu thân, Tố Yên này, quá giống mẫu thân."
Tiếng chiêng dần dần trầm xuống, tiếng đàn càng lúc càng cao, Tô Yến vén váy vui vẻ đi lên một cây cầu nhỏ, dường như đang chăm chú ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Một cơn gió đột ngột thổi qua, chiếc khăn lụa trên tay nàng ấy bay lên và rơi xuống phía dưới cầu.
Tiếng trống vang lên mạnh mẽ, một võ sinh tiêu sái xuất hiện, nhặt chiếc khăn lụa dưới cầu rồi nhanh chóng dừng trước mặt Tố Yên, cúi đầu chắp tay thi lễ và trả lại chiếc khăn cho Tố Yên.
Tố Yên e lệ cúi đầu, nhận lại chiếc khăn lụa, nhẹ giọng xướng: "Thấy chàng mặt mày sáng sủa, thấy chàng phong thái oai hùng. Chúng ta nhờ gió mà gặp nhau, nhờ khăn mà kết duyên, gặp nhau lần đầu mà trái tim không thôi rung động. Phải chăng đây là duyên số từ kiếp trước hay chàng chính là người định mệnh của ta?"
Võ sinh tuấn tú kia cất lên tiếng hát trong trẻo: "Thấy nàng mềm mại yêu kiều, thấy đôi mắt nàng lấp lánh tựa sao. Chúng ta gặp nhau dưới ánh đèn, lấy trăng làm chứng mà kết duyên, trái tim ta không thôi rung động. Biết đâu bướm lại thành đôi, liệu tâm nguyện của ta có thể thực hiện được không?”
Sau khi nghe xong đoạn xướng này, mọi người dường như thấy trước mắt mình hình ảnh trên chiếc cầu đôi nước, chàng trai tuấn tú cùng nữ tử dịu dàng vì chiếc khăn mà kết duyên với nhau, lấy nhật nguyệt chứng giám mà ước định cả đời.
Giang Từ xem đến vô cùng vui vẻ sau đó lại vỗ nhẹ tay Yến Sương Kiều: "Sư tỷ, nàng ấy hát thật hay. Nhưng nếu sư tỷ hát, chắc chắn cũng sẽ rất tuyệt vời."