Giờ Dần, Yến Sương Kiều bị “Thiệu công tử” gọi ra ngoài phòng. Sau khi về phòng thì nàng ấy nhìn thấy Giang Tử bị mê hương làm cho hôn mê, lại bị Trường Phong Vệ chế trụ ra khỏi Thiệu phủ, sau đó lại gặp cảnh Bùi Diễm truy đuổi Dịch Hàn. Khi liên kết mọi chuyện lại với nhau, cuối cùng nàng ấy cũng nhận ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Bùi Diễm. Nàng ấy nhìn Giang Từ đang ngủ say trên giường, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, cuối cùng thở dài nói: "Ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Chỉ là ta rất tò mò, làm thế nào ngươi có thể sắp xếp tất cả những chuyện này đúng thời điểm như vậy?"
Lúc này Bùi Diễm mới rời mắt khỏi Giang Từ, nhàn nhạt nói: "Khi ngươi đến bái tạng ông ngoại thì đã bị người của ta theo dõi. Sau đó khi ngươi vào thành rồi bắt đầu tìm kiếm tin tức của Giang Từ khắp nơi, thủ hạ của ta đã báo lại cho ta. Nghe được tin này, ta lập tức kêu người giả danh Thiệu nhị công tử đâm ngươi bị thương rồi từ đó âm thầm khống chế ngươi.”
"Cho nên, ngươi đã đoán được ta là nữ nhi của Dịch Hàn?" Yến Sương Kiều nhớ lại những ngày bên cạnh vị "Thiệu Kế Tông" kia, trong lòng ẩn ẩn đau.
"Ta cũng chỉ là hoài nghi. An Trừng từng nghe Giang Từ nói rằng nàng muốn trở về Đặng gia trại. Kể từ khi biết Giang Từ có một sư tỷ, ta đã cho bồ câu đưa thư đi khắp nơi để tìm kiếm Đặng gia trại. Cuối cùng tại Dương Châu đã tìm ra một số người biết Giang Từ và Đặng gia trại của các ngươi. Trùng hợp vào đúng lúc đó ta cũng tìm được phần mộ của mẫu thân ngươi. Dựa vào tên Yến Thư Nhu khắc trên bia mộ, ta xác định được rằng ngươi chính là nữ nhi của Dịch Hàn."
"Cho nên ngươi đưa Tiểu Từ đi nghe kịch, cố tình tạo ra cơ hội chúng ta gặp nhau chỉ để xác định ta là sư tỷ của muội ấy, cũng chính là nữ nhi của Yến Thư Nhu, sau đó lại lên kế hoạch để người đó dẫn chúng ta đến Lãm Nguyệt Lâu nghe kịch rồi dẫn dụ Dịch Hàn ra đúng không?"
"Đúng." Bùi Diễm cười nói: "Ngươi là người thông minh nên chắc cũng không cần ta phải nhiều lời. Việc muốn ngươi làm ta còn chưa nghĩ ra nhưng trước mắt ta sẽ an bài cho ngươi một nơi ở thật tốt."
Yến Sương Kiều cười khổ một tiếng, Bùi Diễm cười nói: "Nếu ngươi không muốn sư muội của mình gặp chuyện gì, xin hãy viết một lá thư cho nàng để nàng yên tâm ở lại Tướng phủ của ta."
Nhìn Trường Phong Vệ đưa Yến Sương Kiều rời đi, Bùi Diễm từ từ ngồi xuống bên cạnh giường. Hắn nhìn hai má phớt hồng của Giang Từ cùng gương mặt yên bình trong giấc ngủ của nàng, tay vỗ nhẹ lên ngực, ho khan một tiếng rồi nhẹ nhàng chỉnh lại tấm chăn trượt xuống cho nàng, sau đó bước ra khỏi phòng.
Lúc này trời đã sáng. Bùi Diễm đứng giữa sân viện, cảm giác ngực vẫn ẩn ẩn đau. Hắn hít một hơi thật sâu và dùng khí lực áp chế nội thương.
Tiếng bước chân vang lên, An Trừng chạy vội vào: "Tướng gia, đã tìm thấy Kim Hữu Lang!"
"Nói."
"Sau khi điều tra khắp nơi, thuộc hạ phát hiện ra chủ nhân của tòa nhà đó chính là Tiết Dao của Thụy Phong Hành. Lúc thuộc hạ dẫn người đuổi tới Tiết gia, Tiết Dao đã uống thuốc độc tự sát, chúng thần không thể cứu kịp, chỉ tìm thấy Kim đại nhân trong mật thất của phủ Tiết gia."
Bùi Diễm nhíu mày: "Thu thập tất cả thông tin về Tiết Dao và Thụy Phong Hành, phải điều tra thật rõ ràng. Còn có, Kim Hữu Lang an toàn chứ?"
"Thần trí của ông ta không ổn định nhưng không có vết thương bên ngoài nào, có lẽ là kinh hãi quá độ. Đã mời đại phu đến điều trị."
Bùi Diễm gật đầu: “Người đứng sau lưng Tiết Dao rốt cuộc là ai, chúng ta phải điều tra cẩn thận."
"Tướng gia hoài nghi người của phe nào?"
"Khó nói. “Thái tử và Trang vương dù gan có lớn đến mấy cũng không dám cấu kết với Hoàn quốc, vạn nhất nếu bị điều tra ra thì chính là tội lớn mưu nghịch bán nước. Cho nên vì sao Dịch Hàn phải bắt Kim Hữu Lang ra rồi giao cho Tiết Dao, lại thêm người đứng sau lưng Tiết Dao là ai, ta thực sự rất hứng thú. “
Bên trong sương phòng của biệt viện Tiết phủ, sau khi Kim Hữu Lang vừa lấy lại tinh thần, Bùi Diễm bước vào, mỉm cười nói: "Kim đại nhân, khiến ngài chấn kinh như vậy Bùi mỗ cảm thấy thật có lỗi." Lại nói: "Kim đại nhân đã chịu khổ suốt mười ngày qua, Bùi mỗ cũng lo lắng suốt mười ngày, thật sự là mất ăn mất ngủ, lòng khó an âm. May mắn là đã cứu được Kim đại nhân, thật là trời cao có mắt, tránh cho dân chúng hai nước khỏi họa lửa chiến tranh."
Kim Hữu Lang nhanh chóng nói: “Đa tạ Bùi tướng! Chỉ là không biết rốt cuộc là ai đã bắt cóc Kim mỗ đến nơi này?"
Bùi Diễm thở dài: "Nói ra thì rất dài, chờ đến lúc Kim đại nhân gặp Lôi phó sứ, ngài sẽ minh bạch mọi thứ."
Sau đó hắn đi đến và ngồi xuống bên cạnh Kim Hữu Lang, ánh mắt sắc lạnh khiến Kim Hữu Lang hơi hoảng hốt: "Kim đại nhân, dám hỏi một câu, sau khi ngài bị bắt đến đây, có người nào đến thăm ngài không?"
Kim Hữu Lang hơi mơ màng gật đầu: "Có một người bịt mặt đã đến thăm ta vài lần."