Bùi Diễm cười lạnh nói: "Động tác của người đứng sau này cũng thật nhanh. Chúng ta ở bên này mới bắt người, hắn ở bên kia đã ngay lập tức tiêu hủy chứng cứ, di dời tài sản. Rõ ràng Thụy Phong Hành là nguồn thu chính của hắn, chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng hơn, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào."
Lúc này đại quản gia Bùi Dương tiến đến, cúi mình nói: "Tướng gia, phu nhân muốn ngài đi qua một chuyến."
Bùi Diễm nói với An Trừng: "Ngươi đi trước đi, người nhà của Tiết Dao cứ thả ra trước, ngươi hãy để mắt đến họ xem có thể câu được mấy con cá hay không." Hắn đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại: "Đúng rồi, nhớ điều tra kỹ mối quan hệ giữa Thôi Phong Hành và ba người biến mất kia."
"Tướng gia nghi ngờ người đứng đằng sau Tiết Dao là Tinh Nguyệt giáo sao?"
"Có lẽ ta đoán đúng tới tám chín phần mười."
Bùi Diễm mỉm cười, bước vào Đông các ở Điệp Viên, thấy Bùi phu nhân đang cầm bút vẽ một bức tranh Hoa Cúc mùa thu, hắn tiến lên hành lễ: "Hài nhi thỉnh an mẫu thân."
Bùi phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, sau một lúc mới nhàn nhạt nói: "Nghe nói hòa ước đã được ký kết?"
"Vâng."
"Sứ thần đã tìm được rồi?"
"Vâng."
"Kể ta nghe toàn bộ quá trình làm việc của con đi." Bùi phu nhân dùng cổ tay mảnh dẻ vẽ vài bông hoa cúc xanh bị gió thu thổi nhẹ.
Bùi Diễm ngạc nhiên sau đó lập tức kể lại toàn bộ quá trình điều tra, chỉ là đã bỏ qua chuyện về Giang Từ.
Bùi phu nhân yên lặng lắng nghe, không nói lời nào, tay bà đang liên tục vẽ tranh. Khi Bùi Diễm kể xong, bà cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng, lấy con dấu và ấn lên góc trên bên trái bức tranh. Bà nhìn vào con dấu vuông một hồi lâu, sau đó nói một cách thong thả: "Con có biết con đã mắc phải lỗi lớn gì không?"
Bùi Diễm cẩn thận suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được, đành phải nói: "Hài nhi ngu dốt."
Bùi phu nhân rửa tay trong chậu đồng, sau đó lau khô tay, nói: "Ta muốn hỏi con, năm đó bốn công thần lớn giúp đỡ hoàng đế lên ngôi, trong số đó có Khánh Đức Vương, Đổng học sĩ, Bạc Công và thúc phụ của con, họ là những người như thế nào?"
Bùi Diễm cúi đầu đáp: "Khánh Đức Vương khôn khéo và giỏi trong việc tính toán nhưng hơi thiếu sự độ lượng; Đổng học sĩ nho nhã đoan chính nhưng quá mức cổ hủ; Bạc Công kiêu dũng thiện chiến nhưng hơi cứng đầu; còn thúc phụ của con..."
Bùi phu nhân bước đến bên người hắn, nhìn hắn một lát, nói: "Khánh Đức Vương chỉ mới bốn mươi lăm tuổi nhưng đã mắc bệnh nặng. Con cho rằng bệnh của ông ấy chỉ đơn thuần là bệnh thôi sao?"
Bùi Diễm cả kinh, không dám đáp lại.
Bùi phu nhân từ tốn nói: "Hai mẫu tử chúng ta, còn có chuyện gì mà không dám nói với nhau?"
"Có phải ý mẫu thân là Khánh Đức Vương đã lập nhiều công lao và điều này ảnh hưởng lớn đến hoàng thượng, cho nên có lẽ hoàng thượng..."
"Trải qua các triều đại, những gì vua chúa lo sợ nhất chính là những thần tử có công lớn mà vượt mặt vua, đặc biệt là những thần tử giỏi giang, sáng dạ, có quyền lực trong quân đội và chính trị, vừa khôn khéo lại vừa có dã tâm. Trong tứ đại công thần, thúc phụ của con năm đó tuổi trẻ khí thịnh đã bị loại trừ trước tiên và bị điều xuống U Châu. Khánh Đức Vương vừa chết, tám vạn binh mã của Ngọc Đình phủ sẽ bị Thánh Thượng từng bước phân tách; Đổng học sĩ là người cứng nhắc lại luôn tự xem mình là thanh cao, chính vì vậy mà Thánh Thượng mới tha cho ông ấy và phong nữ nhi của ông ấy làm Thái Tử phi; còn về Bạc Công..."
"Bạc Công luôn trung thành với hoàng thượng, trong tứ đại công thần, hoàng thượng tin tưởng ông ấy nhất."
Bùi phu nhân cười: "Cũng chưa chắc đâu, Bạc Công nhìn có vẻ như trung thực, đầu óc cứng nhắc, nhưng theo ta, trong bốn người này, người thông minh nhất lại là ông ta."
Bùi Diễm dần hiểu ý của mẫu thân, lòng bàn tay bắt đầu thấm chút mồ hôi.
Bùi phu nhân tiếp tục: "Con thân là tả tướng, các bộ như Bộ Binh, Bộ Lễ và Bộ Công đều nằm trong tay con; con giữ danh hiệu Kiếm Đỉnh Hầu, có mười vạn quân mã của Trường Phong sơn trang có thể quyết định thế cục thiên hạ; con ủng hộ Tĩnh Vương khiến một hoàng tử có xuất thân hèn mọn được sinh ra từ một nha hoàn ở phòng giặt đồ cũng có thể có địa vị ngang hàng với Trang Vương."
"Hoàng thượng trước đó dung thứ cho con, muốn dùng con để kiềm chế phe phái của Trang Vương và Đào Tướng giữ cho tình hình chính trị ổn định; cũng muốn mượn sức của Trường Phong Vệ để kiềm hãm Bạc Công khiến mười vạn binh mã của ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ, con đã thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình khiến Trang vương và bè phái của hắn ta không dám ngẩng đầu, con nói xem, hoàng thượng sẽ nghĩ sao?"
Bùi Diễm giật mình, nhất thời không biết nói gì.
"Trong vụ sứ thần, con đã tính toán từng bước không sót chút chi tiết nào khiến người ta cảm thấy tâm cơ của con sâu như biển; lời đồn con tung ra có thể khiến Dịch Hàn rơi vào bẫy, con đã đặt ra hoàn cảnh khiến hắn ta không còn chỗ đứng trong kinh thành, bắt hắn phải theo con đường mà con đã xác định để trốn chạy, tâm cơ và sự khéo léo này, ai mà không sợ?"