Phương Bình đến Khoa Đối Kháng Ma Vật, hội hợp cùng người khác, không lâu sau, hắn ngồi lên một chiếc xe có ngoại hình giống xe khách được bọc thép.
Trên xe trừ mười người bọn họ sắp sửa gia nhập Khoa Đối Kháng Ma Vật căn cứ Ngân Xuyên ra, còn có phó cục trưởng Khoa Đối Kháng Ma Vật Diệp Chấn, cùng với một ít người phụ trách hậu cần.
Trừ Diệp Chấn ra, cũng không có Giác Tỉnh giả nào khác bảo hộ bọn họ.
Nhóm người Phương Bình không phải kẻ yếu, bên trong bọn họ thực lực thấp nhất là Phàn Huyên, cũng không lâu trước đó đã trở thành Tam giai Giác Tỉnh giả, mà trong đó Hạng Khâu là mạnh nhất, càng là có thể bộc phát ra chiến lực khủng bố của Ngũ giai Giác Tỉnh giả.
Đội ngĩ từ hơn mười người tạo thành như vậy, cho dù là gặp phải tập kích từ Ngũ giai Ma Vật, cũng đủ để toàn thân lành lặn rút lui, bên trong đội ngũ sở dĩ có Diệp Chấn, cũng là vì để có thể liên hệ yêu cầu với bên Khoa Đối Kháng Ma Vật của khu căn cứ Ngân Xuyên, cùng với để cho chiếc xe trở về an toàn.
Xe bọc thép hướng phía cửa thành của khu căn cứ Hách An mà đi, mọi người quan sát cảnh sắc bên ngoài, tâm tình có một ít cảm giác khó tả.
Bởi vì tính đặc thù của địa vực, rất nhiều người cả đời đều không có cơ hội rời đi căn cứ Hách An, bọn họ mặc dù tốt hơn một chút, có một ít người từ đã tới gần các khu căn cứ khác, nhưng phần lớn trong đó vẫn là lần đầu tiên rời đi khu căn cứ Hách An để tới khu căn cứ khác.
“Trước kia không có rời đi khu căn cứ Hách An bao giờ?”
Phương Bình hướng về Phàn Huyên bên cạnh dò hỏi, bởi vì nguyên nhân có quen biết nhau, hai người lựa chọn vị trí kề nhau mà ngồi.
“Không có, địa phương xa nhất ta từng đi đến cũng chỉ là nơi sản xuất ngoài thành.”
Phàn Huyên lắc đầu.
“Ta cũng thế, rõ ràng một người cô độc, đột nhiên phải rời khỏi, đương nhiên có một ít luyến tiếc.”
Phương Bình hơi xúc động.
Hai người nói chuyện phiến đủ thứ trên trời dưới đất, thế nhưng nhữnh ưu tư khó hiểu sâu trong nội tâm khi sắp rời đi địa phương quen thuộc lại tốt lên không ít, tuy rằng sắp sửa rời đi địa phương quen thuộc, thế mà lại không cô độc, bởi vì mặc dù là tới địa phương mới, cũng vẫn có người quen làm bạn.
Xe bọc thép rất nhanh rời thành, sau hai giờ, đã rời xa cứ Hách An hơn một trăm dặm, ra đến phạm vị phóng xạ fuar khu căn cứ Hách An, thuộc về khu vực nhân loại chưa đặt chân, xác suất gặp Ma Vật tăng nhiều lên.
“Phương Bình, chú ý cảm nhận chung quanh động tĩnh.”
Biết Phương Bình có được năng lực cảm giác, Diệp Chấn hướng phía Phương Bình mà phân phó nói.
“Đã rõ.”
Phương Bình gật đầu, trên thực tế từ sáng sớm khi vừa rời đi khu căn cứ Hách An, Haki Quan Sát của hắn cũng đã khuếch đại ra, trong phạm vi ngàn mét hắn đều cảm nhận được tất cả.
Đã nhiều lần nhận treo giải thưởng ngoài thành, sau khi tiến vào vùng hoang dã rốt cuộc nên làm như thế nào, hắn tự nhiên rõ ràng.
Chạng vạng tối, đoàn người của Phương Bình dừng xe nghỉ ngơi.
Rời đi phạm vi phóng xạ của căn cứ Hách An, tần suất gặp phải Ma vật tăng cao, trên đường đi, Haki Quan Sát của Phương Bình cảm nhận được mười mấy con Ma vật đơn độc, chỉ là, mười mấy con Ma vật lẻ tẻ này cũng có phát hiện xe bọc thép, cho nên đã phát sinh chiến đấu.
Lúc nhân viên hậu cần chuẩn bị cơm chiều, đám người Phương Bình dựng lều trại, bỗng nhiên, Phương Bình đang dựng lều trại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về một phương hướng, lớn tiếng cảnh báo.
“Cẩn thận, có Ma vật ở tới gần chúng ta, hẳn là phát hiện chúng ta.”
Nghe được Phương Bình cảnh báo, mọi người ngừng công việc trong tay, theo phương hướng ánh mắt Phương Bình nhắc nhở, sau đó không lâu, thân ảnh của một con Ma vật xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Đây là một con Ma Vật có chiều cao hơn ba mét, hình thể của nó gầy gò.
Bắt mắt nhất là con Ma vật này có bốn chân, mỗi chân đều có một cái móng cực lớn, màu đen, liền giống như đang mang bốn cái giày lớn.
Ma Đề, Tứ giai Ma vật, là một loại Ma vật có được khứu giác cường đại, nguyên nhân có thể phát hiện bọn họ, hẳn là bằng vào loại khứu giác cường đại này.
“Để cho ta tới.”
Phương Bình lên tiếng, không đợi những người khác trả lời, hắn đã chủ động lao tới Ma Đề.
Trước kia khi nhận Huyền Thưởng Nhiệm Vụ, ước chừng tìm tòi mười ngày trời đều không tìm được một con Tứ giai Ma vật, hiện giờ một con Tứ giai Ma vật tự đưa tới cửa tới, há có đạo lý buông tha.
Sở dĩ cự tuyệt những người khác cùng ra tay, là bởi vì nếu có những người khác ra tay, đến lúc phân chia một cái thi thể Ma Vật đơn lẻ như này lại thành không dễ.
Đông ——
Thấy Phương Bình chủ động nghênh đón, cái chân cực lớn của Ma Đề đạp đất một cái.
Năng lực thông qua móng truyền đến mặt đất, ngay sau đó, mặt đất chấn động, trồi lên, vốn dĩ mặt đất bằng phẳng ban đầu lại xuất hiện vết lõm xuống và cong lên.
Thao túng địa hình, chính là năng lực thứ hai của Ma Đề, chỉ cần bốn móng chân của nó còn dẫm lên mặt đất, địa hình chung quanh sẽ do nó thao túng.
Mặt đất dưới chân Phương Bình bị phồng lên là điều không thể tránh khỏi, đối mặt biến cố đột nhiên này, giống như Phương Bình muốn đứng thẳng cũng không xong.
Mà đúng lúc này, Ma Đề chạy vội lên, thân thể to lớn nhảy một cái, vượt qua khoảng cách với Phương Bình, móng chân phía trước bên phải đập về Phương Bình khi hắn còn đang đứng không vững.
Két két!
Đại lượng hàn băng lấy Phương Bình làm trung tâm xuất hiện tràn ra, mặt đất trồi lên bị hàn băng mạnh mẽ cố định, cùng lúc đó một cây trụ băng lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, đâm tới Ma Đề.
Oành!
Ma Đề lập tức bị băng trụ siêu lớn đâm trúng, đâm bay ra ngoài, nặng nề ngã.
Bá!
Không đợi Ma Đề từ trên mặt đất bò dậy, một thanh phi đao xuất hiện ở cạnh Ma Đề, xuất hiện cùng với phi đao chính là Phương Bình, dựa vào Zanpakuto có Haki Vũ Trang chém vào khu vực chí mạng ở cổ Ma Đề.
Ma Đề chật vật xoay người tránh né, tránh đi chỗ hiểm yếu ở yết hầu, nhưng thân thể bên trái lại là bị Zanpakuto chém trúng, xuất hiện một vết thương rất dài, máu tươi chảy dài ra.
Ngao ——
Ma Đề bị thương rít gào, móng chân to lớn đạp phía Phương Bình trước mặt.
Khoảng cách gần như thế, cho dù cả hai cùng là thuộc cấp độ Tứ giai cũng khó tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng gánh chịu.
Phương Bình không phải Tứ giai Giác Tỉnh giả, nhưng nhờ vào Phi Lôi Thần thuật, tốc độ của hắn thậm chí không chậm hơn Ngũ giai Giác Tỉnh giả, huống chi sau khi thêm vào thao tác điều khiển từ xa, Phi Lôi Thần thuật trở nên càng thêm linh hoạt.
Phi đao bay theo hình cung rồi vòng ra sau lưng Ma Đề, Phương Bình biến mất khỏi vị trí bị móng lớn phía trước của Ma Đề đạp lên, xuất hiện ở sau lưng Ma Đề, thanh Zanpakuto bổ về phía lưng của Ma Đề.
Phốc ——
Một miệng vết thương dữ tợn xuất hiện sau lưng Ma Đề, máu tươi bắn tung tóe.
Ma Đề rít gào, mặt đất như sóng biển cuồn cuộn, muốn đem Phương Bình bao phủ, Phương Bình lại sớm thông qua Phi Lôi Thần Thuật, xuất hiện ở một bên khác của Ma Đề.
Phốc, phốc, phốc!
Bằng vào thao tác điều khiển từ xa cùng Phi Lôi Thần Thuật, Phương Bình xuất quỷ nhập thần, liên tiếp xuất hiện ở chung quanh Ma Đề, mỗi một lần xuất hiện, đều sẽ lưu lại ở trên người Ma Đề một vết thương dữ tợn.
Mấy chục lần lúc sau, cùng với một tiếng rống giận không cam lòng, thân hình to lớn của Ma Đề vô lực ngã xuống, bị Phương Bình chém giết.
“Nhẹ nhàng như vậy có thể chém giết một con Tứ giai Ma vật?”
Bên cạnh đó, cả đoàn đội nhìn xem quá trình Phương Bình chém giết Tứ giai Ma vật Ma Đề, trong mắt không ít người đều là lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc.
Tuy rằng đoán được Phương Bình có thể chém giết Ma Đề, nhưng không có nghĩ đến, Phương Bình ung dung như thế, nhẹ nhàng đến mức làm cho bọn họ nghĩ rằng hắn đang chém giết Tam giai Ma vật, nhưng đó không phải Tam giai Ma vật, mà là Tứ giai Ma vật hàng thật giá thật.
Rất rõ ràng, thực lực của Phương Bình lại tăng mạnh, thậm chí hiện tại hắn không có sử dụng toàn bộ thực lực, thế mà đã có thể chém giết Tứ giai Ma Vật.
“Tốt.”
Ánh mắt Diệp Chấn tỏa sáng khi nhìn thấy Phương Bình nhẹ nhàng chém giết Tứ giai Ma Vật Ma Đề.
Trở thành Giác Tỉnh giả đến nay chỉ hơn hai năm, đã có được thực lực nhẹ nhàng chém giết Tứ giai Ma Vật, tốc độ luyện thành như vậy, dù là so với những “hạt giống” có hi vọng trở thành Thần Tinh của căn cứ Ngân Xuyên, cũng tuyệt đối không thua kém chút nào.