Bởi vì bảng danh sách xếp hạng tương đối quan trọng, đối với bảng danh sách khiêu chiến cũng vậy, đặc biệt những vị trí khá cao trên bảng danh sách, Khoa Đối kháng Ma vật đều sẽ tiến hành tuyên truyền nhất định.
Dính đến vụ khiêu chiến người thứ mười trên bảng danh sách, tự nhiên rất được Khoa Đối kháng Ma vật coi trọng, vì đó tuyên truyền cũng là khá lớn.
Khiêu chiến bị sắp xếp vào ba ngày sau, trong lúc này, tin tức ở Khoa Đối kháng Ma vật truyền đi khắp.
"Lần trước hắn khiêu chiến bảng danh sách chỉ mới đi qua hơn ba tháng, nhanh như vậy liền lại khiêu chiến bảng danh sách, có phải quá nhanh rồi không?"
"Hơn nữa khiêu chiến lại là vị trí thứ mười của bảng danh sách, vượt qua sáu cái xếp hạng trên bảng danh sách"
"Cái tên Phương Bình hẳn là thuận buồm xuôi gió, có một ít tự cao."
Nghe được chuyện Phương Bình khiêu chiến bảng danh sách thứ mười, bất kể là Giác Tỉnh giả thế hệ trước, hay là Giác Tỉnh giả trẻ tuổi, đều là không khỏi lắc đầu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, lần khiêu chiến này của Phương Bình thực sự quá mức liều lĩnh.
Từ khi hắn gia nhập Khoa Đối kháng Ma vật căn cứ Ngân Xuyên tới nay, bất kể là khiêu chiến bảng danh sách, hay bị khiêu chiến, đều chưa từng bại.
Cái này rất có khả năng để Phương Bình tự mãn, khiến hắn đánh giá chính mình quá cao, lần này nhất định sẽ té một cái, hơn nữa sẽ rơi rất thảm.
Chỉ hi vọng đối phương đến thời điểm này không nên bị đả kích hoàn toàn, bằng không một cái Thần Tinh hạt giống coi như phế bỏ.
"Có nắm chắc không?"
Diêu Tuấn, Phàn Huyên nhận nhiệm vụ ra ngoài, cũng không có ở Khoa Đối kháng Ma vật, Yến Tuyết lại là đang trong Khoa Đối kháng Ma vật, nàng tìm tới hỏi.
"Có."
Phương Bình khẳng định gật đầu.
Đối với thực lực của bản thân, hắn có nhận thức và ước định của riêng mình, là xác định là mình có thực lực khiêu chiến bảng danh sách thứ mười, mới phát ra khiêu chiến.
"Vậy thì tốt."
Yến Tuyết cẩn thận quan sát Phương Bình, trong lòng như trước còn có một chút lo lắng.
Khoảng cách thời gian quá ngắn, hơn nữa còn một lần vượt qua sáu cái xếp hạng, nàng một ít lo lắng Phương Bình sau khi khiêu chiến thất bại bị đả kích.
"Yên tâm đi, nếu dám khiêu chiến, ta tự nhiên chắc chắn, thắng ta mời ngươi ăn bữa tiệc lớn, thua ngươi mời ta ăn bữa tiệc lớn ô kê không?"
Nhìn ra Yến Tuyết cũng chưa hề hoàn toàn yên lòng, Phương Bình cười nói.
"Được, ta ăn cùng ngươi."
Yến Tuyết vẽ ra một nụ cười trên khóe miệng, nói. (B: Bà chúa tuyết cười rồi :))~)
Sau ba ngày, sàn quyết đấu, đầy đủ mấy trăm người xuất hiện ở khán đài, hơn nữa còn có người đang lục đục chạy tới.
Vốn là người vô cùng được chú ý, cùng với người thứ mười trên bảng danh sách, lại thêm vào chủ đề rất đáng quan tâm, vì lẽ đó hấp dẫn đến không ít Giác Tỉnh giả.
"Các ngươi cảm thấy cái tên Phương Bình có bao nhiêu phần thắng?"
Một người trẻ tuổi sắc mặt trắng nõn hỏi.
"Phần thắng, thứ đó hoàn toàn không tồn tại!"
Một tên mang theo kính mắt màu lam đẩy kính mắt một cái, lắc đầu nói.
"Nếu như hắn khiêu chiến vị trí thứ mười lăm, dù là mười bốn của bảng danh sách ta đều cảm thấy có một ít phần thắng, dù sao thiên phú của hắn là vô cùng cao."
"Nhưng thứ mười, đó là thật không có khả năng."
"Hắn quá mức tự mãn."
Một cô gái trẻ tuổi nói.
"Hai mươi vị trí đầu bảng danh sách là một cái ranh giới, mười vị trí đầu bảng danh sách lại là một cái ranh giới, ngăn ngắn hơn ba tháng đã nghĩ vượt qua một ranh giới, tuyệt đối không thể."
"Rõ là thèm bị chế giễu, chuyện lần này của hắn nhất định sẽ thành một trò cười."
. . .
Trong đó không ít đều là đến xem Phương Bình làm xiếc.
Tuy rằng Phương Bình cùng bọn họ không có bất kỳ thù oán nào, nhưng người chính là như vậy, có một ít người, không phán tốt, chỉ phán xấu, hi vọng người khác càng thảm càng tốt.
Trên khán đài, vị trí khá cao, có một người mang khuôn mặt tinh xảo, trên người mơ hồ lộ ra khí chất phi phàm, chính là người thứ ba của bảng danh sách, Hồ Ngạo Nhi.
Nàng chỉ đứng nơi đó, người chung quanh liền tự giác cùng nàng kéo ra khoảng cách.
"Trò cười sao?"
Nghe được từng bình luận không coi trọng, trong lòng nàng không khỏi buồn cười.
Chính nhân vật bị gắn mác “trò cười” trong miệng thế nhân, ở hai tháng trước lại được phó giám đốc Lữ Vận chính mồm đánh giá rằng là kẻ nắm giữ thực lực ngang với mười vị trí đầu bảng danh sách, càng là có thể trong thời gian ngắn bùng nổ ra thực lực tranh năm vị trí đầu bảng danh sách.
Không biết những vị Gia Cát Dự này sau khi thấy kết quả sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đáng tiếc, bởi vì cần bảo mật, thông tin về trận chiến đó không thể để lộ ra, cũng chỉ có mấy người trong cuộc bọn hắn cùng với cao tầng của Khoa Đối kháng Ma vật biết được.
Sàn quyết đấu lấy bùn đất lát sân, Phương Bình đứng ở trong sân, đối diện hắn là một nam tử thon gầy nhưng rất là cường tráng.
Nam tử tóc cạo rất ngắn, từng sợi tóc tựa như gai nhọn, có một đôi mắt toát vẻ hung hãn, chính là chủ nhân hiện tại của vị trí thứ mười bảng danh sách, Ngô Báo.
"Ngươi chính là người muốn khiêu chiến ta?"
Ngô Báo nhíu mày, tiếng nói lộ ra mấy phần bất mãn mà nhìn hướng về Phương Bình.
Ban đầu, hắn là chuẩn bị ngày hôm nay nhận nhiệm vụ rời đi căn cứ, nhưng bởi vì khiêu chiến mà bị ép chậm lại.
Cái này không khỏi làm hắn có một ít khó chịu.
Càng làm cho hắn khó chịu là chuyện đối phương chỉ đứng thứ mười sáu trên bảng danh sách, lại vượt qua sáu cái bảng danh sách xếp hạng, hướng về người đứng thứ mười trên bảng danh sách là hắn mà khiêu chiến.
Đối phương không thể là đối thủ của hắn, không thể có phần thắng, đối phương là hoàn toàn đang lãng phí thời gian của hắn.
"Đúng."
Phương Bình gật đầu, trong tiếng nói đối phương có chút khó chịu, hắn nghe được, nhưng cũng không hề để ý.
Hắn đã chuẩn bị cướp vị trí trên bảng danh sách của đối phương, chẳng lẽ còn muốn làm cho đối phương cười ha hả nhiệt liệt hoan nghênh?
Trước một tên có thể cười ha ha nhiệt liệt hoan nghênh, đã bởi vì tội danh phản nhân loại mà bị bị truy nã, chẳng bằng vị nhân loại hiện tại phản ứng như vậy mới xem như là người bình thường. (B: móa tác giả :)))~)
"Thời gian gần đủ rồi, có thể bắt đầu chưa?"
Thấy Phương Bình phảng phất không chút nào biết được dáng dấp của chính mình có chút mất dạy, trong lòng Ngô Báo càng thêm khó chịu, ánh mắt nhìn về phía trọng tài, nói.
"Bắt đầu."
Đảm nhiệm chức trọng tài là một vị Ngũ giai Giác Tỉnh giả, tuyên đọc quy tắc đối chiến, tuyên bố cuộc chiến bắt đầu.
Rồi sau đó hắn lùi qua một bên, con mắt chăm chú nhìn kỹ hai người, chuẩn bị xuất thủ cứu giúp.
Không phải cứu Phương Bình, mà là cứu Ngô Báo.
Người khác không biết, nhưng làm kẻ thuộc cao tầng Khoa Đối kháng Ma vật như hắn lại không biết được, rằng hai tháng trước đã phát sinh chuyện gì, cùng với “thực” lực của Phương Bình.
Căn cứ theo lời phó giám đốc Lữ Vận từng nói, Phương Bình lúc mạnh nhất, thậm chí đủ để bùng nổ ra chiến lực tương đương năm vị trí đầu trên bảng danh sách.
Vì lẽ đó nếu như xuất hiện khả năng nguy hiểm đến tính mạng, nên cứu ai là rõ ràng.
Bá ——
Trên mặt Ngô Báo xuất hiện hoa văn của loài báo, hai tay hóa thành cặp trảo sắc bén.
Thân thể hơi cong, trong nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
Hóa thành tàn ảnh, nhào về phía Phương Bình.
Tốc độ cực nhanh, đã đạt đến tốc độ âm thanh.
Làm chủ nhân của vị trí thứ mười trên bảng danh sách này, hắn tự nhiên là có thực lực tương ứng, bằng không đã sớm bị người ta khiêu chiến đoạt đi xếp hạng.
Ngũ giai cảnh giới, lại thêm vào năng lực có thể tăng cường tốc độ di động, tốc độ của hắn đủ để cùng sánh vai với cường giả cấp Thần Tinh.
Chỉ là điểm này, liền đủ khiến phần lớn Ngũ giai Giác Tỉnh giả không thể làm gì được hắn.
"Tản mát đi, Thiên Bản Hôi Cảnh."
Đối mặt đối thủ loại tốc độ, Phương Bình đã có tâm đắc ứng đối, quả đoán rút ra Zanpakuto.
Hơn trăm chuôi đao cực lớn vụt lên từ mặt đất, vỡ nát hóa thành mấy trăm vạn lưỡi dao sắc, bao phủ lấy phạm vi trăm mét quanh hắn.
Vèo!
Ngô Báo mới vừa nhảy vào phạm vi bao phủ lưỡi dao sắc màu lam, nhất thời có lượng lớn lưỡi dao màu lam sắc tập kích hắn.
Tốc độ âm thanh nhanh chóng phát huy, trước lúc lưỡi dao sắc hình thành vây kín, Ngô Báo tránh thoát, sau đó nhanh chóng tới gần hướng Phương Bình.
Bồng ——
Mới vừa tránh né lưỡi dao sắc, trước mặt lại có lượng lớn lưỡi dao sắc màu lam kéo tới.
Hai tay hắn vung trảo sắc lên, cuốn lên cuồng bạo không khí, đánh úp về phía lượng lớn lưỡi dao sắc màu lam, tiếp tục hướng về Phương Bình mà tới gần.