Sau khi hắn xem toàn cảnh biệt thự, xác nhận không còn vấn đề gì nữa, Phương Bình mua lại căn biệt thự rồi dọn vào ở luôn ngay trong ngày.
Bên trong biệt thự, các loại dụng cụ như giường, sô pha, tủ quần áo, đồ điện gia dụng, mọi thứ đều đã đầy đủ, hắn cũng không cần mua thêm gì nữa.
Phương Bình cũng không trở về khu căn cứ Ngân Xuyên ngay, hắn ở lại căn biệt thự này, bắt đầu luyện tập ma pháp truyền tống.
Ma pháp truyền tống, ý nghĩa như tên, ma pháp có thể tiến hành truyền tống qua lại giữa hai vị trí.
Khác biệt với Phi Lôi Thần thuật chính là khả năng truyền tống của ma pháp này cũng không cần phi đao linh tinh gì đó để làm tọa độ định vị.
Có thể truyền tống đến nơi mà mắt có thể nhìn tới, cũng có thể truyền tống đến nơi đã từng đến, khoảng cách càng xa, tiêu hao thể năng sẽ càng lớn.
Đây không nghi ngờ gì là một “năng lực” còn mạnh hơn so với Phi Lôi Thần thuật, nó là một đề mục cao hơn khoảng 5000 điểm hiến tế để kích hoạt so với Phi Lôi Thần thuật, cũng đã cho thấy đây là một ma pháp có độ khó vượt qua cả Phi Lôi Thần thuật.
Hắn dự định sẽ học ma pháp này trong vòng một tháng.
Hơn hai mươi ngày sau.
Vèo vèo vèo!
Bên trong vườn hoa của biệt thư, thân ảnh của Phương Bình biến mất rất nhanh rồi xuất hiện, vì tốc độ biến mất và xuất hiện quá nhanh mà bên trong vườn hoa chỉ lưu lại một chút tàn ảnh.
Không cần mượn phi đao làm tọa độ, hắn đã thành công nắm giữ được ma pháp truyền tống càng cao cấp hơn so với Phi Lôi Thần thuật.
Hồi lâu sau, Phương Bình ngừng lại.
Tốc độ nắm giữ còn nhanh hơn trong tưởng tượng, còn nhanh hơn một tuần so với thời gian dự tính của hắn, bây giờ hắn đã có thể nắm giữ ma pháp này một cách thuần thục rồi.
"Phi Lôi Thần thuật có thể về hưu rồi, nhưng thật ra cũng không phải là sẽ không dùng đến nữa."
Ma pháp truyền tống có ưu điểm đến vô ảnh đi vô tung, không cần trung gian, nhưng vì loại ưu điểm này lại không thể thuấn di đến bên cạnh một người chưa biết vị trí.
Phi Lôi Thần thuật có thuật thức làm tọa độ có thể tiến hành loại định vị này, đây cũng là tác dụng duy nhất bây giờ của Phi Lôi Thần thuật.
Kim Lệ ở bên cạnh đưa khăn mặt cho hắn, Phương Bình giơ tay nhận lấy, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa lớn.
Reng reng!
Ngay lúc ánh mắt của Phương Bình nhìn về phía cửa lớn thì đồng thời tiếng chuông cửa vang lên.
"Đi mở cửa đi, đưa người đến phòng khách!"
Dặn dò Kim Lệ một tiếng, Phương Bình đi vào bên trong biệt thự, rất nhanh, Kim Lệ đã dẫn ba người đi vào trong phòng khách.
Một người trung niên, cùng với hai người trẻ tuổi một nam một nữ hai, tất cả đều mặc đồng phục màu lam.
Ở chỗ ngực của đồng phục có hoa văn hình dây leo màu xanh lục xoắn lại với nhau, đây là dấu hiệu của khu căn cứ Liễu Châu, mà ba người này thì thuộc về Khoa Đối kháng Ma vật trực thuộc khu căn cứ Liễu Châu.
"Ba vị mời ngồi!"
Nhìn thấy cách ăn mặc của ba người, trên mặt Phương Bình cũng không có biến hóa gì, mời ba người ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống đối diện.
"Không biết ba vị từ Khoa Đối kháng Ma vật đến thăm biệt thự của ta có chuyện gì?"
"Ngài đây có thể trình giấy chứng minh nhân dân ra một chút không?”
Người trung niên rõ ràng là người dẫn đầu trong ba người, ông ta đánh giá Phương Bình rồi hỏi.
Sắc mặt Phương Bình bình tĩnh lấy chứng minh nhân dân ra, nữ tử trẻ tuổi trong ba người, ngoại hình xem như cũng được, nhưng là bộ ngực có hơi phẳng, nàng tiến lên nhận lấy giấy chứng minh nhân dân rồi đưa cho người trung niên.
Ánh mắt người trung niên nhìn vào tờ chứng minh thư, chỉ thấy trên đó viết cái tên “Đường Uy” này, mà địa chỉ lại viết là XXXX khu căn cứ Ngân Xuyên.
Người đàn ông trung niên cẩn thận kiểm tra giấy chứng minh nhân dân, xác nhận tờ giấy chứng minh này không phải là giả, tiếp tục ghi chép mã số tên họ địa chỉ các thứ từ trên tờ chứng minh thư lại, chờ sau khi sao chép xong một bản mới trả chứng minh nhân dân về cho Phương Bình.
Thần sắc của Phương Bình tự nhiên mà nhận lấy giấy chứng minh nhân dân.
Vì khuôn mặt thật của hắn có độ nổi tiếng cao nên khuôn mặt bây giờ của hắn là nhờ và thuật Biến Thân mà hóa thành, nhưng hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ phát hiện ra hắn làm giả.
Vì tấm chứng minh nhân dân này là thật, có thể vào mạng lưới liên lạc của khu căn cứ Ngân Xuyên để kiểm chứng, đương nhiên, lúc giải quyết tờ giấy chứng minh nhân dân, Phương Bình đã sử dụng một chút mánh khóe.
"Theo tin tức mà căn cứ chúng tôi tra ra được, ngài Đường Uy đây đã mua lại căn biệt thự trong khu căn cứ Liễu Châu này, là định cư trú ở khu căn cứ Liễu Châu sao?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
"Đúng vậy."
Phương Bình gật đầu thừa nhận.
"Không biết ngài Đường Uy vì sao lại rời khu căn cứ Ngân Xuyên mà định cư ở khu căn cứ Liễu Châu?”
Người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi.
Vốn dĩ tình trạng xuất hiện dân nhập cư nhiều thế như thế nào cũng sẽ không kinh động đến bọn họ, chỉ có điều, trong khoảng thời gian gần đây, từ việc Ma Nhân tộc không an phận đến việc người biết đến sự tồn tại của Ma Nhân tộc càng ngày càng nhiều.
Các khu căn cứ không hề áp chế hoàn toàn tin tức, mà lại tung ra tin tức có liên quan tới Ma Nhân tộc trong nội bộ của Khoa Đối kháng Ma vật, cũng tiến hành kiểm tra nghiêm mật khu căn cứ, người ngoại lai giống như Phương Bình càng là đối tượng kiểm tra quan trọng.
"Nói vậy chắc ba vị cũng biết được tai họa xảy ra ở khu căn cứ Ngân Xuyên hai tháng trước, mặc dù ta may mắn sống sót sau tai nạn kia, nhưng vẫn cảm thấy cần phải lo lắng cho an toàn của bản thân mình."
"Vậy nên ta rời khỏi khu căn cứ Ngân Xuyên, tuy rằng thực lực của khu căn cứ Liễu Châu không bằng khu căn cứ Ngân Xuyên, nhưng xác suất bị các thế lực lớn nhìn trúng cũng nhỏ hơn rất nhiều, thế nên ta chọn nơi này."
Trên mặt Phương Bình lộ ra vẻ trong lòng có chút sợ hãi mà nói.
"Hôm nay đã quấy rầy rồi, vậy xin cáo từ."
Sau khi người đàn ông trung niên lại thăm hỏi thêm một ít vấn đề nữa thì đứng dậy cùng rời đi với hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Trên cơ bản hắn đã xác định thân phận "Đường Uy" không có vấn đề gì, vì thảm họa của khu căn cứ Ngân Xuyên, khoảng thời gian gần đây, người có tiền thay đổi chỗ ở giống đối phương cũng không phải là thiểu số, đối phương cũng không phải là người có tiền duy nhất chuyển đến khu căn cứ Liễu Châu ở.
Đương nhiên, về mặt thân phận, sau khi trở về vẫn phải kiểm chứng thông qua mạng lưới của khu căn cứ Ngân Xuyên.
Sau khi tiễn ba người rời khỏi biệt thự, Phương Bình lại quay về phòng khách.
"Ta không có lưu lại sơ hở gì, lần điều tra này hẳn là xem như qua rồi."
Đêm khuya, một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đi trên một ngã tư của khu căn cứ Liễu Châu.
Hắn là một liệp ma nhân độc hành, thông qua săn giết ma vật ẩn núp trong khu căn cứ mà nhận được thù lao để trang trải chi phí sinh hoạt.
Ba, ba, ba!
Có tiếng bước chân bỗng nhiên truyền vào trong tai, hắn ngẩng đầu đề phòng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mịt, một thiếu nữ dáng người thon thả đang đi về phía hắn.
Thiếu nữ này có dung mạo xinh đẹp, mặc chiếc áo yếm và cái quần đùi mỏng manh.
"Nếu có thể xyz một chút thì tốt rồi."
Nhìn thấy chỉ là một thiếu nữ, người nam kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại không nhịn được có ý nghĩ phóng túng một chút, nhưng ngay sau đó.
Phốc ——
Cùng với tiếng máu thịt bị xuyên qua, hắn cảm thấy chỗ ngực mình bị cái gì đó đâm vào.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bộ móng vuốt sắc bén dài đâm thật sâu vào ngực hắn, mà móng vuốt này lại đến từ thiếu nữ kia.
Tay phải của cô thiếu nữ đã hóa thành một bộ móng vuốt thú thật lớn, móng vuốt có ba ngón, một cái trong đó đang ở trong ngực hắn.
"Vì….. sao?"
Người đàn ông không cam lòng hỏi, hắn cũng không quen biết người con gái kia, vì sao cô ta lại ra tay với hắn chứ.
"Bởi vì ta chính là con ma vật mà ngươi muốn tìm......"
Thiếu nữ bước lại gần nhỏ giọng thì thầm bên tai ời nam, sau đó dưới thần sắc kinh ngạc không dám tin của người đàn ông kia, nàng rút móng vuốt ra, nhặt túi xách lên rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, hiện trường chỉ để lại những vết máu nhỏ.
--- Ngã thị nhất cá mỹ lệ đích phân cách tuyến (`ω´) ---
Quảng cáo nhẹ cho bộ truyện hót hòn họt từ tác giả Nhâm Ngã Tiếu ~~
Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên (Dịch)
--- Các ngươi không biết Nhâm Ngã Tiếu là ai sao #shock# ---