"Sư phụ ta biết chữa bệnh này, dù có nghiêm trọng thì cũng chữa được, trong thành chỉ có sư phụ và sư tổ ta cùng nhau ra tay thì mới chữa được."
"Hảo hán hãy thả ta đi, ta mang mọi người vào thành. . ."
"Ba!"
Hắn còn chưa nói xong, lại bị vả cho một phát, nửa mặt bên kia cũng sưng vù lên.
Nho sam nam tử âm tàn nói:
"Nếu như bọn ta có thể vào thành thì còn cần phải giở trò để mời các ngươi tới đây sao?"
"Hơn nữa. . ."
Gã khẽ cắn răng, trong mắt lộ ra sát cơ: "Thật sự coi là lão tử không biết gì sao? Tình trạng hiện giờ của huynh đệ ta vốn không chịu nổi đoạn đường xốc nảy này!"
Là những người quanh năm đều cận kề cái chết, làm sao bọn hắn có thể không biết những kiến thức cấp cứu thông thường này được?
"Tráng sĩ!" Trong mắt của Ngụy sư huynh tràn đầy hoảng sợ, tiếng nói mơ hồ:
"Ngài không thể vào thành, nhưng có thể kêu sư phụ ta tới đây, ta quay về mời ông ấy tới đây chữa trị."
Nói xong, hai tay hắn vội vàng bắt lấy tay áo của đối phương, vội vàng nói: "Ngài thả ta đi, ta chắc chắn sẽ mang sư phụ của mình đến đây!"
"Với bộ dạng hiện giờ của ngươi sao?" Nho sam nam tử khinh thường cười lạnh:
"Còn mang sư phụ của ngươi tới đây, không mang quan sai nha môn đến đây thì bọn ta đã phải cám ơn trời đất rồi!"
"Đại ca." Gã tráng hán cầm cây côn đứng ở ngoài cổng đang trừng lớn hai mắt, nói:
"Làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Nho sam nam tử cắn chặt răng:
"Đi, giết chết hai người của Tôn trạch, nói cho Tôn lão gia là ta muốn nhìn thấy sư phụ của gã này trong hai canh giờ nữa."
"Nếu như lần này lại kêu thêm mấy tên phế vật như vậy tới. . ."
"Hừ!"
Nho sam nam tử tức giận hừ một tiếng, hung hăng ném một cái, Ngụy sư huynh liền ngã xổng xoài xuống đất.
Lực lượng rất lớn, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", xương đùi của hắn lập tức bị gãy.
"A!"
Ngụy sư huynh kêu rên thảm thiết, trên trán toát đầy mồ hôi, hai tay ôm lấy chân phải, thân thể điên cuồng co giật.
"Đại ca." Một người áo đen ở giữa sân, dáng người gầy gò, trong tay đang vuốt ve một con dao găm sắc bén.
Gã ta lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, thè cái lưỡi đỏ thắm ra liếm liếm con dao găm rồi âm tàn nói:
"Nói cách khác, hai người này vô dụng rồi?"
"Lão tam, bây giờ không phải là lúc để vui đùa." Nho sam nam tử nhướng mày, nói:
"Trực tiếp giết đi, cho bọn hắn một cái thống khoái!"
"Không có ý nghĩa." Lão tam bĩu môi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nho sam nam tử thì cũng chỉ đành cất bước tiến lên:
"Xem như các ngươi may mắn, lão đại không có hứng chơi đùa, lần này liền cho các ngươi một cái thống khoái."
"Không. . . Không. . ." Ngụy sư huynh thân thể run lên bần bật, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu:
"Đừng có giết ta, đừng có giết ta!"
"Ta có tiền!"
"Ta biết xem bệnh!"
"Ta còn có mẹ già con thơ, không thể chết được!"
"Mấy vị kêu ta làm gì thì ta cũng chịu làm, cầu xin các vị đừng có giết ta, đừng có giết ta mà!"
Hắn quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, nhưng chỉ đổi được một nụ cười lạnh lùng trên môi của đối phương.
"Chúng ta chỉ cần ngươi cứu người, nhưng tiếc là ngươi làm không được!" Lão tam nhẹ nhàng lắc đầu, ngón tay chuyển động một cái, con dao găm giống như đang nhảy múa trong lòng bàn tay của gã ta.
Gã nghiêng người ra phía trước, thấp giọng nói: "Kiếp sau nhớ kỹ nhé, phải học y thuật cho giỏi, nếu không thì chết cũng không nhắm mắt được đâu!"
Dứt lời, gã vỗ vỗ cái đầu của Ngụy sư huynh rồi cười tủm tỉm nhìn về phía Mạc Cầu.
Dường như gã này rất thích nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của người khác, dù sao thì gã cũng không vội giết người.
Ít nhất, có thể giết một người khác trước.
Mà lúc này, Mạc Cầu cũng là lần đầu gặp được tình huống như thế này, hắn đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, căn bản nói không ra lời.
Mắt thấy tên lão tam mặt mũi tàn nhẫn cất bước lại đây, thân thể hắn cứng đờ, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, run run rẩy rẩy giơ tay phải lên.
"Ta. . ."
"Ngươi làm sao?" Lão tam đưa tay quẹt một cái, Mạc Cầu chỉ cảm thấy phần cổ tay mát lạnh, một đoạn ống tay áo đã nhẹ nhàng bay xuống.
Hơi lạnh của con dao găm làm cho toàn thân Mạc Cầu nổi đầy da gà.
Một cảm giác lành lạnh đột nhiên từ cột sống trào lên, xông thẳng lên đầu, làm cho âm thanh của hắn cũng cao hơn.
"Ta chữa được!"
"Cái gì?" Lão tam sững sờ.
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt của người đàn ông mặc nho sam cũng thay đổi, nghiêng đầu nhìn xem, trong giọng nói chứa đầy sự hoài nghi:
"Ngươi nói là ngươi có thể chữa được vết thương của huynh đệ ta?"
"Lão đại, chuyện này căn bản không thể nào." Lão tam lấy lại tinh thần liền lắc đầu:
"Vừa nhìn liền biết thằng nhóc này chính là học đồ trong hiệu thuốc rồi, ngay cả sư phụ cũng không được thì làm sao hắn có thể làm được?"
"Ngươi nói đúng không?"
Một câu cuối cùng là đang nói với Ngụy sư huynh đang nằm bệt dưới đất.
Ngụy sư huynh há to miệng, y đương nhiên là hi vọng Mạc Cầu chữa được, nhưng y cũng biết chuyện này căn bản là không thể nào.
"Huynh nhìn đi." Lão tam nhún vai:
"Cho là do thằng nhóc này không muốn chết cho nên ăn nói bậy bạ thôi, nhưng nó lại không biết rằng lão tử ghét nhất chính là loại người chỉ biết ăn nói bậy bạ này!"
Nói xong, liền muốn tiến lên động thủ.
"Ta thật sự có thể chữa được!" Mạc Cầu run bần bật, vội vã mở miệng:
"Hắn đã bị thương đến nội phủ, xuất huyết quá nhiều, dù là hiện giờ có vào thành tìm đại phu thì cũng đã muộn rồi."
"Giao cho ta, hắn. . . Hắn còn có thể được cứu."
"Đi gọi người, đó là một con đường chết!"
"Hửm?" Sắc mặt của nam tử nho sam trầm xuống, ánh mắt lấp loé không yên, tựa hồ có chút do dự.
"Lão đại." Lão tam sửng sốt:
"Huynh sẽ không tin lời của tên này chứ? Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu, vết thương của nhị ca phải mời đại phu tinh thông nội ngoại thương mới chữa được."
"Ta chữa được mà!" Mạc Cầu mở miệng, trong lòng lại không lo lắng đến vậy, vội vàng tiếp lời:
"Cái khác thì ta không biết, nhưng ta lại rất giỏi trong việc chữa trị những vết thương do xuất huyết và trúng tên."
"Các vị hãy tin tưởng ta, ta thật sự có thể chữa được!"
"Tiểu tử thúi!" Lão tam nhíu mày, cất bước tới gần:
"Dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, ta nghĩ chắc ngươi không muốn sống nữa rồi?"
"Lão tam." Nho sam nam tử đột nhiên đưa tay, nói:
"Để hắn thử một chút!"
"Đại ca!" Lão tam sững sờ, những người khác trong phòng cũng tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên không có người tin những gì mà Mạc Cầu nói.
Liền ngay cả Ngụy sư huynh, trên mặt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Vết thương của lão nhị không thể kéo dài thêm nữa." Sắc mặt của nho sam nam tử trở nên nghiêm túc, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, y nhẹ nhàng lắc đầu:
"Giống như những gì mà hắn vừa nói, bây giờ mà đi gọi người cũng không còn kịp nữa, chỉ đành. . . Liều mạng!"
"Thế nhưng là. . ." Có người nghi ngờ.
"Tiểu tử." Nho sam nam tử vung tay lên, cắt ngang lời nói của đồng bọn, lặng lẽ nhìn về phía Mạc Cầu:
"Chữa hết cho huynh đệ ta thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu như ngươi nói láo. . ."
Nói đến đây, y cắn chặt răng, mặt lộ vẻ dữ tợn: "Ta sẽ để cho ngươi hối hận khi đã đi đến thế giới này!"
"Không, không đâu." Mạc Cầu vội vàng đáp lời, trên mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, hai tay không nghe sai khiến gỡ hòm thuốc trên vai xuống.
Lập tức lấy lại bình tĩnh rồi bước đến trước giường.
Khi Ngụy sư huynh kiểm tra vết thương thế của người bệnh thì Mạc Cầu cũng đứng từ xa nhìn xem, trong lòng hắn đương nhiên biết rõ thương tích của người này.
Lúc này lại kiểm tra tỉ mỉ thêm một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ:
"Vết thương của người này là do bị cung tên xuyên thủng thân thể, nhưng không biết tại sao lại tiếp tục phát lực mà không chịu khống chế vết thương trước, khiến cho miệng vết thương ngày càng lớn, mất máu quá nhiều cuối cùng lâm vào hôn mê."
"Cầm máu trước đã!"
"Phương pháp cầm máu của bọn hắn quá kém, khi rút mũi tên ra thì người này đã chết ngay."
"Sau đó mới xử lý vết thương, khôi phục khí huyết lưu thông, từ từ rút mũi tên ra mà không làm rách miệng vết thương."
"Cuối cùng là dùng thảo dược để kích thích cơ thể. . ."
Trong đầu của hắn vừa suy nghĩ, trên tay cũng đã bắt đầu bận rộn.
Có kinh nghiệm làm mấy tháng trợ thủ, nên khi nhìn thấy máu tươi thì hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Không lâu sau, khi đã dùng hết tất cả thủ đoạn, động tác của hắn cũng ngày càng thành thạo, không hề giống một tên học đồ lần đầu tiên trị thương cho người khác.
Chỉ Huyết Tán, Lục Chỉ Định Huyệt Án Áp Pháp, cắt mũi tên, đắp thảo dược. . .
"Giúp ta đem miếng dược cao này đi hâm nóng!"
"Những bột thuốc này phải pha chung với nước ấm, đợi lát nữa sẽ tống phục, bệnh nhân không thể mở miệng? Dùng thân cỏ rỗng mớm từng chút một."
Sau một hồi bàn giao đâu vào đấy, không biết khi nào thì nỗi sợ hãi trong lòng cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Sau một hồi ra lệnh, những người trong sân đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Thời gian trôi qua, cho đến khi từ từ rút được hai mũi tên ra, vẻ mặt của bọn hắn mới bắt đầu có chút kích động.
Nho sam nam tử thì nắm chặt cả hai tay, gân xanh gồ cao.
"Hô. . ."
Thành hay bại, thì phải xem một bước cuối cùng này, Mạc Cầu hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi đưa tay.
Hoạt Huyết Kinh Thân Áp Chỉ Thuật!
Một tay ấn vào huyệt vị trên đỉnh đầu, một tay đặt ở trên ngực xoa lên xoa xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng.
"Ừm!"
Bệnh nhân trên giường kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó thở ra một ngụm trọc khí.