Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 34: Lộ lão tam tiểu tâm tư 3767)

Chương 34: Lộ lão tam tiểu tâm tư 3767)


Lộ Đại Tùng không đi xem đám người trong thôn, hắn thả Lộ Tam Trúc ra, cảnh cáo hắn một câu, "Lúc này hai em gái vừa mới đoàn tụ, ngươi không có việc gì thì đừng đi quấy rầy có nghe hay không? Trở về nhà ngươi đi."

Ruộng của hắn còn có việc, nên không nán lại thêm, trừng mắt nhìn Lộ Tam Trúc một cái rồi đi.

Tuy nhiên lần này bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Nhị Nha tìm được rồi dù sao cũng là chuyện vui lớn, Lộ Đại Tùng vẫn rất vui mừng.

Thấy bóng dáng hắn khuất hẳn, Lộ Tam Trúc mới hừ một tiếng, hướng sau lưng hắn "Phi" một cái, "Đại ca thật đủ thâm hiểm, chính mình muốn đi thì thôi, còn cản đường phát tài của ta."

Lương thị hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Yên tâm đi, chúng ta vừa rồi tốt xấu cũng giúp đỡ nhị tẩu một phen, đứng về phía nàng vạch trần Nguyễn bà tử. Tình nghĩa này, Nhị Nha dù sao cũng nên nhớ đến chứ?"

"Kia nhất định phải nhớ, không nhớ ta cũng phải nhắc nhở nàng." Lộ Tam Trúc hừ hai tiếng, hướng cửa nhà Lộ nhị gia liếc mắt một cái, khoát tay, "Thôi, chúng ta về nhà trước, cho họ chút thời gian tâm sự. Muộn chút chúng ta sang chơi, lộ mặt trước mặt Nhị Nha nhiều chút. Cũng may thật Nhị Nha là cái Thư tiểu thư kia, xem ra là người có tiền, quay đầu tiếp tế chúng ta, giúp đỡ thúc thúc thẩm thẩm nghèo khó cũng tốt."

Lương thị gật gật đầu, vợ chồng hai người nghĩ chuyện tốt, hắc hắc hắc vào nhà.

Mà lúc này người bị bọn họ mong nhớ là Thư Dư, đang bị Nguyễn thị kéo vào phòng.

Vừa vào cửa, Nguyễn thị lại không nhịn được muốn khóc, một tay nắm chặt lấy nàng, "Nhị Nha, những năm này con sống có khỏe không? Người mua con có bạc đãi con không, con làm thế nào tìm đến đây, cha mẹ nuôi của con đâu? Họ..."

Nàng hỏi dồn dập, Thư Dư cũng không ngắt lời, đợi nàng hỏi gần xong, mới lên tiếng, "Con rất khỏe, người xem con thế này cũng không giống chịu khổ đúng không? Năm đó người mua con vốn dĩ muốn con trai, thấy con là con gái, liền tiện tay đem con cho người khác, cha mẹ nuôi đối xử với con rất tốt, họ chỉ có mình con là con gái. Hai năm trước họ gặp tai nạn qua đời, mới nói cho con biết thân thế, để con đến tìm người thân."

Thư Dư tự nhiên không tiện nói cho họ chuyện nhà họ Thư, chỉ có thể bịa ra một câu chuyện, "Con cũng là mấy ngày trước mới biết được tung tích của mọi người, liền muốn đến xem thử. Xin lỗi, lúc đầu không nhận mọi người, là con cũng không chắc chắn mọi người có hoan nghênh con hay không..."

"Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh."

"Ân, con biết."

Nguyễn thị nghe nói nàng sống tốt, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay nàng nói, "Dù sao cũng là cha mẹ nuôi của con, đợi chúng ta ổn định, mẹ sẽ cùng con đi thăm họ."

Thư Dư, "..." Đi đâu mà thăm?

Nàng chỉ có thể gật đầu cho qua chuyện, tránh đi ánh mắt Nguyễn thị.

Ngay sau đó, liền thấy Tam Nha và Đại Hổ vẫn luôn chăm chú quan sát nàng.

Thấy họ không có biểu hiện gì khác lạ, Thư Dư liền vui vẻ, cười vẫy tay với họ, "Sao thế? Ta là nhị tỷ của các ngươi, các ngươi không vui sao?"

"Không có không vui, con rất vui, thật giống như, giống như đang nằm mơ." Tam Nha nhỏ giọng nói, thận trọng tiến lại gần, rồi đưa tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào nàng.

Đại Hổ cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa, sợ Thư Dư hiểu lầm, không vui rồi lại bỏ đi.

Nguyễn thị vui mừng nhìn ba chị em, cửa ngoài sân lúc này vang lên tiếng gõ cửa.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch