- “Tôi lúc nào lấy đồ cho nhà mẹ đẻ? Để cô nhục nhã tôi như vậy? Tôi vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều, cô còn nói như vậy được sao? Tôi không sống nổi nữa.”
Vương Thúy Phân vừa ăn khoai tây, vừa chen miệng vào nói:
- “Diễm Hồng nói cũng không sai.”
Cẩm Nhiên “Mẹ, chúng ta đừng lộn xộn nữa được không."
Mẹ cô dùng ánh mắt biểu thị ý không thể, tiếp tục say sưa xem náo nhiệt.
Ba của Cẩm Nhiên gắp dưa muối cho mẹ cô, còn trầm ngâm nói:
Hai người anh trai của cô thở hổn hển, còn tranh thủ nói:
- “Mọi người cãi nhau thì cẩn thận một chút, phun ra đồ ăn, thật buồn nôn.”
Cẩm Nhiên “Mẹ định dùng loại bia đỡ đạn nào để cứu gia đình này."
Bà nội Thẩm dùng đũa gắp một ít thức ăn cho Cẩm Nhiên, cười nói:
- “Ny Ny thân yêu, con ăn đi, đừng xem náo nhiệt.”
Cẩm Nhiên “” Không, cô không có, cô đang nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của gia đình này.
Một bữa cơm cuối cùng cũng tan rã trong sự không vui.
Ông bà nội Thẩm giống như nhà không có chuyện gì, người dĩ buồn bã muốn quay về chữa vết thương.
Nhưng mà Vương Thúy Phân không quen, trợn mắt nói:
- “Chị dâu, hôm nay đến lượt chị rửa bát, chị có thể vừa rửa bát, vừa đau buồn, không có chậm trễ chút nào.”
Bác gái: “ Đây là lời mà con người có thể nói phải không?"
Vương Thúy Phân nói xong, kéo Cẩm Nhiên vào trong phòng, người đàn ông từ phòng thứ ba đi theo phía sau, như thể những gì vợ (mẹ) của họ nói đều vô cùng đúng.
Cẩm Nhiên “ Tổn thương không lớn lắm, nhưng mà thực sự xúc phạm."
Thẩm Diễm Hồng cũng không biết đi đâu, người dì đứng bên cạnh chiếc bàn lộn xộn, vẻ mặt u ám.
Cẩm Nhiên đi theo mẹ của cô vào trong phòng của bọn họ, chỉ nhìn thấy mẹ lấy ra quả trứng đã luộc đưa vào lòng bàn tay cô,
Còn nói: “Mẹ thấy vừa nãy con ăn không nhiều, con cầm đi, lát nữa đợi đến khi đói bụng thì ăn, phòng của bọn họ thật sự rất phiền toái, mỗi lần ăn cơm liền kiếm chuyện, hại Ny Ny nhà chúng ta, ăn không ngon miệng.
Cha của Cẩm Nhiên cũng không vui nói:
- “Đúng vậy, thật sự quen với điều này rồi, anh cả nên dạy dỗ bọn họ, một chút qui tắc cũng không có.”
Anh cả, anh hai cũng gật đồng đồng ý, Cẩm Nhiên đỡ trán.
Cẩm Nhiên nghĩ đến việc chia trứng cho mọi người, kết quả không được, làm cô ấy phải tự ăn hết, bồi bổ một chút, ngay lúc đang chối từ, bên ngoài truyền đến một trận cãi vã.
Mắt Vương Thúy Phân sáng lên, nói với Cẩm Nhiên:
- “Ny Ny, đồ ngon đưa cho con, con ăn đi, nếu như không đủ, mẹ sẽ bảo chú của con lấy thêm, mẹ còn phải đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, nếu muộn thì lỡ mất thôi, con ngoan nhé.”