"Không những không biết nhục mà còn tự hào nữa, tôi được mở rộng tầm mắt thật đó."
Thẩm Diễm Hồng thầm căm giận, sao cô ta lại có một người mẹ ngu ngốc thế này chứ.
Bà nội Thẩm lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, Diễm Hồng sẽ ra đồng tích điểm lao động(*), đừng có mà ở nhà cả ngày không làm gì nữa, chỉ toàn gây mấy chuyện mất mặt. Còn năm quả trứng mà gia đình bị mất lần này thì nhà cả mấy đứa bù vào đi. Còn lần nữa thì thu dọn hành lý cút khỏi nhà họ Thẩm đi."
(*): là cách tính thu nhập lao động khi làm việc tập thể ở nông thôn vào những năm 1960 và 1970.
Bác cả còn định nói gì đó nữa, nhưng bà nội Thẩm nhìn bác ta một cái, bác cả không dám nói tiếp nữa.
Thẩm Diễm Hồng khóc lóc:
"Bà ơi, cháu muốn được tiếp tục đến trường, cháu biết cháu sai rồi, bà ơi, cháu sai rồi.
Bà cho cháu thêm một cơ hội nữa được không ạ?"
Bà nội Thẩm thấy đứa cháu gái mình, như thể mới gặp nhau lần đầu tiên, bà nhìn hồi lâu rồi mới bình tĩnh đáp:
"Nếu cháu muốn đến trường thì phải bàn bạc với ba mẹ cháu, người già như bà không liên quan."
Nói xong thì bà cũng quay người đi vào nhà.
Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc, sau khi về nhà, Vương Thúy Phân nhỏ giọng thầm thì với Cẩm Nhiên:
"Bà của con mềm lòng rồi, nhìn cái cách xử lý nhẹ nhàng này xem.
Nếu là trước đây thì chắc Thẩm Diễm Hồng đã bị lột da rồi, nói nhẹ đi thì là Thẩm Diễm Hồng tham ăn, kiến thức hạn hẹp, còn nếu nói rộng ra thì là vấn đề nhân phẩm, sai lệch từ gốc rễ rồi."
Cẩm Nhiên chỉ cười, Vương Thúy Phân nhìn cô một cái:
"Con cười cái gì, con nhớ kỹ cho mẹ, cho dù có thích con trai nhà người ta hay không thì cũng không được nhận quà của người ta, con mà nhận là có chuyện đó, sau này phải chịu tổn hại, con từng nghe câu này chưa, nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta."
Cẩm Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ra mình sẽ tuyệt đối không nhận quà của người ta.
Vương Thúy Phân hài lòng gật đầu, rồi nói với Thẩm Thông và Thẩm Minh:
"Còn cả hai người các con nữa đúng là, nếu để bà biết các con lấy đồ trong nhà đi xum xoe với người ngoài thì các con cứ chờ mà xem."
Thẩm Thông chê bai:
"Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người gì thế, bản thân con còn chưa đủ ăn lại còn mang đi cho người ta, con có ngu đâu."
Thẩm Minh kiêu ngạo nói:
"Đúng vậy, mẹ, mẹ còn không hiểu hai anh em con à, chúng con là những người không cho ai cái gì bao giờ."
Vương Thứ Phân hài lòng gật đầu lần nữa.
Cẩm Nhiên: "..."
Có phải sau này mẹ muốn kiếm người ở rể đúng không?
Nhìn bộ dạng của anh cả anh hai của cô thì chắc là không tìm được mối rồi.
Ba Thẩm nói thêm: "Ba có cái gì tốt thì đều đưa hết cho vợ."
Cẩm Nhiên: "!!!" Thật không thể ngờ thiên tài tình yêu trong nhà lại là ông bố già.